“Ha ha ha, Amar. Tên ngốc cậu bị lừa rồi nhé!!!”
Kavin trông thấy biểu hiện thất thố của Amar thì không nhịn được ôm bụng cười.
“Hừm!”
Amar nghe thế thì liếc anh ta một cái, nhưng khuôn mặt thì không có vẻ gì là tức giận.
“Cậu được lắm anh bạn. Cố gắng lên nào!”
Kavin không để ý, anh ta nhìn Shadow và khen ngợi.
Shadow không đáp lại, mà lúc này chỉ tập trung sự chú ý lên Amar.
“Nếu muốn đánh lừa ta thì cậu đã thành công rồi đấy. Nhưng chọc giận để khiến ta lộ ra sơ hở... thì cậu vẫn chưa đủ khả năng đâu.”
Amar nghiêm túc nhìn Shadow, vừa nói vừa bước đến trong tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Khi khoảng cách cả hai được rút ngắn chỉ còn 5m.
“『Variable speed』!”
Amar thi triển kỹ năng và chớp nhoáng lao đến.
“『Walls land』!!!”
Shadow không hề rời mắt khỏi Amar, khi trông thấy anh ta bất ngờ lao đến thì ngây lập tức thi triển kỹ năng phòng ngự.
Có vẻ như Shadow muốn tạo ra một bức tường đất làm Amar bất ngờ và khi anh ta vẫn chưa kịp chuẩn bị thì bí mật sử dụng『Light Flash』 và『Stop Time』để kết thúc.
Nhưng...
【Thông báo: Kỹ năng thất bại!】
“??!!”
Shadow giật mình.
Ầm!
Ngây lúc Shadow đang phân tâm, Amar đã áp sát và đạp một cú bất ngờ lên ngực khiến Shadow văng ngược ra sau.
“Đau đấy~...”
Shadow rên rỉ, đưa tay vuốt vuốt ngực và cố gắng ngồi dậy, nó biết rằng cú đá này của Amar vẫn chưa hề dùng hết sức. Vì nếu không, có lẽ bây giờ trận đấu đã chấm dứt và xương ngực của nó thì vỡ.
Cái sàn đấu chết tiệt!
Shadow oán thầm trong lòng.
Nó đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn, những kỹ năng phòng ngự tương tự như『Walls land』thì không thể sử dụng được tại đây.
“Ngươi gặp may khi ta không thi triển một chiêu kiếm kỹ mạnh mẽ mà thây vào đó là sử dụng chân.”
Amar chỉa mũi gươm gỗ về phía Shadow, xem thường nói.
Qủa thật là vậy, trận đấu này đơn giản hơn anh ta nghĩ. Chiến đấu với một Ma thuật sư cùng cấp thì việc ai thắng ai bại không cần nói cũng đã rõ.
“Có vẻ ta đã qúa đề cao ngươi...”
Amar thất vọng, lắc đầu.
“Chính vì vậy nên đây sẽ là sai lầm của ngươi!”
Shadow ngồi dậy, nói một cách nghiêm túc.
“Ồ, sao ta vẫn chưa thấy điều đó nhỉ?”
Amar không tin, trong mắt anh ta thì đây chỉ là những lời hùng hồn của một kẻ thất bại.
“Vậy thì anh nên mở thật to đôi mắt vào!”
Shadow bước đến, lần này nó không chọn cách đứng yên nữa, mà chủ động phản công.
“Cố lên nào!!! Tôi vẫn chưa hết hy vọng vào cậu đâu!!!”
Kavin thấy thế thì phấn khích cổ vũ.
Shadow thả lỏng cơ thể, chuyển thanh bokken từ tay phải sang tay trái và cầm nó trong tư thế rút kiếm.
“Cậu muốn cận chiến sao? Được thôi!”
Amar nhìn thấy Shadow chậm rãi bước đến thì cười gằn.
Một Ma thuật sư muốn cận chiến sao?
Đùa gì thế?
Chẳng lẽ hắn nghĩ mình là Anh hùng Nara chắc?
Amar cảm thấy buồn cười nhưng vẫn bước đến nghênh đón.
Thật ra, ý định của Shadow chính là như thế và đồng thời cũng khiến cho Amar mất cảnh giác.
Shadow đương nhiên không biết sử dụng Kenjutsu, kiếm thuật truyền thống của Nhật bản. Cho dù có biết đi chăng nữa cũng chẳng thể đánh ngã một Kiếm sư như Amar được.
Nhưng sử dụng Iaijutsu, nghệ thuật rút kiếm để phân thắng bại trong một chiêu thì lại là chuyện khác.
Và nếu như rút kiếm, thì Tachi iai chính là những gì mà Shadow sắp sửa thi triển.
Tachi iai: Kỹ thuật rút kiếm khi đang đứng thẳng hoặc bước đi.
Nếu đây vẫn là trái đất thì chẳng đời nào "hắn" có thể rút kiếm nhanh được, nhưng... đây là Dị giới cơ mà, vậy nên có thể gian lận bằng kỹ năng ma thuật.
3m, đó là khoảng cách hiện giờ của cả hai.
“Kết thúc nhé!”
Amar cười thầm và nói, bởi trong mắt anh ta thì tư thế của Shadow rất khó để mà ra đòn trước được.
“Phải, tôi hoàn toàn đồng ý với anh về điều đó!”
Shadow nhếch miệng lên và đáp lại.
“『Kiếm k...”
Amar không lo lắng mà bắt đầu thi triển kỹ năng.
Nhưng chưa chờ anh ta nói xong.
“『Stop Time』!”
Giọng nói của Shadow nhàn nhạt vang lên rất nhỏ, nhỏ đến nỗi dường như chỉ là đang tự thì thầm với chính mình.
Dưới góc nhìn của Amar, khi anh ta vẫn chưa kịp kết thúc việc thi triển kỹ năng thì chỉ trong một giây ngắn ngủi, một cái chớp mắt, thanh gươm gỗ của Shadow không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt anh ta.
“??!!”
Amar giật mình, mở trừng lớn đôi mắt ra.
Và đòn đánh của Shadow vẫn không hề dừng lại.
Rắc!
Thanh gươm gỗ bokken quất mạnh lên mặt Amar và gãy nát thành những mảnh vụn, điều này chứng tỏ Shadow đã dùng lực mạnh đến mức nào.
“A a a!!!”
Amar đau đớn hét lớn lên, đôi chân theo phản xạ đá ngang một cú thật mạnh vào sườn Shadow.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên cùng với cơ thể Shadow văng sang một bên.
Và lần này, Shadow không thể gượng dậy được nữa, có vẻ như nó đã hoàn toàn ngất đi.
Shadow, đã bị đánh gục.
Còn Amar, có lẽ bởi vì qúa đau hoặc là cực kỳ tức giận, khuôn mặt anh ta đỏ lên như qủa cà chua cùng với dấu vết của thanh gươm gỗ bokken vẫn đang in hằn trên mặt.
“...”
“...”
“...”
Không gian thoáng chốc trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc và tức giận của Amar dường như muốn bốc khói trên đỉnh đầu.
Amar cảm thấy xấu hổ và không cam lòng.
Xấu hổ vì anh ta đã xem thường đối thủ của mình.
Với một Kiếm sư như anh ta, nếu đây là một trận đánh thật và thanh gươm trên tay Shadow cũng là thật thì có lẽ giờ đây anh ta đã bị chém bay một nửa đầu.
“N-Này... Vậy là ai thắng ai thua?...”
Một người lính lúng túng hỏi người đồng đội bên cạnh.
“...”
Nhưng đáp lại anh ta chỉ là sự trầm mặc.
“Haizz, Kavin. Ta thua rồi!”
Amar từ từ lấy lại bình tĩnh, quay mặt sang nhìn Kavin và nở nụ cười khổ, dù anh ta không muốn công nhận kết qủa này.
Kavin cũng đang sững sờ, sau khi nghe thế thì nhẹ gật đầu thừa nhận.
Tiếp theo, Kavin chạy lên và thử quan sát tình hình của Shadow.
“TRONG CÁC NGƯỜI, AI SỞ HỮU MA THUẬT PHỤC HỒI???”
Kavin đưa mắt nhìn đám đông đang theo dõi cuộc chiến rồi la lên.
Và như những gì Kavin dự liệu, có khoảng gần 25 người sau khi nghe thế thì giơ tay lên, bước ra.
Phải biết rằng trong một đồn trú thì có ít nhất 5 người sẽ sở hữu ma thuật chữa trị để thuận tiện cho việc chữa thương.
Mặc dù ma thuật phục hồi này không mạnh cho lắm, tác dụng chính chỉ là giảm đau và thuận tiện cho việc di chuyển.
Chỉ khi ma thuật này thăng cấp thì may ra có thể hồi phục được một chút sát thương bên ngoài, nhưng phục hồi được bao nhiêu, đều phụ thuộc vào level của kỹ năng.
“TỐT LẮM, MAU ĐẾN GIÚP CẬU TA ĐI!!!”
Kavin chỉ Shadow đang nằm bất động.
Gần 25 người lập tức chạy đến, mặc dù chỉ để chữa trị cho 1,2 người nhưng con số này là qúa nhiều, nhưng bọn họ cũng chẳng thể mà từ chối.
“Để tôi!”
Một người lính trong số họ trước tiên lên tiếng.
Kavin gật đầu và tránh sang một bên để anh ta thi triển ma thuật.
“N-Ngài Amar, đ-để tôi giúp ngài!”
Một giọng nữ rụt rè cất lên.
Amar ngạc nghiên nhìn sang.
Đó là một cô gái đang mặc quân phục, đứng trong hàng ngũ những người được Kavin gọi đến.
“Cô tên gì?”
Amar tò mò hỏi.
Cô gái này độ tuổi khoảng 20, làn da ngâm vì nắng nhưng trông khuôn mặt vẫn khá xinh.
“T-Tôi tên Heather...”
Cô gái lo lắng trả lời. Không phải vì tính cách cô nhút nhát, mà đơn giản vì người đang đứng trước mặt cô chính là Amar, thiên tài nổi tiếng nhất Đế đô.
“Được thôi Heather, vậy thì đành nhờ cô.”
Amar không vui không buồn nói.
“Ừm...「Rehabilitation」!”
Heather giơ hai tay ra vùng vị trí bị tổn thương của Amar và thi triển kỹ năng.
Lòng bàn tay Heather lóe lên ánh sáng màu xanh lá, đây chính là màu sắc tượng trưng cho ma thuật phục hồi.
Tiếp đến, khuôn mặt Amar hiện ra vô số đốm sáng nhỏ li ti như những hạt cát dọc theo vết thương từ thanh gươm gỗ do Shadow gây ra.
Amar giật mình, Kavin lại một lần nữa sững sờ.
Trời ạ!
「Rehabilitation 」?
Kỹ năng độc hữu!
Một trong những ma thuật phục hồi đứng đầu.
Khi những đốm sáng nhỏ li ti màu xanh lá với số lượng lớn này thấm qua da thì ngây lập tức vết thương trên mặt Amar cũng biến mất.
“Phù!”
Sau khi xong xuôi, Heather thở phào nhẹ nhõm.
“X-Xin lỗi~...”
Kavin đang muốn lên tiếng hỏi thăm nguồn gốc ma thuật mà cô sở hữu thì giọng nói của người lính xung phong giúp đỡ Shadow cất lên.
“?”
“Gì thế?”
Kavin nhìn anh ta, khó hiểu hỏi.
“X-Xin lỗi ngài Kavin, ngài Amar. Ma thuật của tôi chẳng biết tại sao lại không có tác dụng...”
Người lính gãi đầu, áy náy giải thích. Anh ta cũng không hiểu tại sao ma thuật của mình lại như thế. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp trường hợp này.
Amar và Kavin nghe thế thì nhíu mày, nhưng rất nhanh thì giãn ra.
Có thể là ma thuật phục hồi của người lính này thấp cũng nên!
Nhưng trong lòng người lính đó thì không nghĩ như vậy. Anh ta biết ma thuật phục hồi của mình không mạnh bằng Heather, nhưng cũng không đến nỗi vô dụng như thế.
Anh ta áy náy đưa mắt nhìn Heather như đang cầu cứu.
“Lần này lại nhờ vào cô vậy, Heather!”
Amar lên tiếng.
Có vẻ như đây không phải là lúc để tìm hiểu thông tin về cô gái này.
“V-Vâng, thưa ngài!”
Heather đáp và sau đó tiến lên bên cạnh Shadow.
“「Rehabilitation」!”
Heather lại một lần nữa thi triển ma thuật, đây vốn dĩ chỉ là một việc nhỏ đối với cô.
Nhưng ai biết được.
Cánh tay Heather lóe lên ánh sáng màu xanh lá và ngây lập tức, ma thuật bỗng dưng biến mất như chưa từng hiện hữu.
Heather lập lại, lập lại và lập lại, nhưng kết qủa cũng chỉ có một.
Đó là thất bại.
“C-Chuyện này...”
Heather bối rối.
Heather sinh ra và lớn lên trong một nhà thờ dành cho những đứa trẻ mồ côi tại Đế đô. Và từ khi sinh ra, cô đã được ban cho「Rehabilitation 」, kỹ năng tuyệt vời này.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên kỹ năng này của cô gặp thất bại.
“Mang cậu ta vào khu nghỉ ngơi, đợi cậu ta tỉnh dậy thì dùng lọ HP trực tiếp thử xem.”
Amar không làm khó những người xung quanh, anh ta lấy ra một lọ HP trung cấp từ nhẫn không gian và đưa cho Kavin, nói:
“Kavin, chuyện còn lại nhờ anh vậy!”
“Được, cậu yên tâm!”
Kavin không từ chối đáp.
“Cô ở đồn trú nào? Cấp trên của cô là ai?”
Amar trước khi đi không quên nhìn Heather, hỏi.
“T-Tôi, tôi hiện ở đồn trú số 4, c-cấp trên của tôi là ngài Deborah...”
Heather cẩn thận nói, khi nhắc đến cấp trên thì việc đầu tiên của cô chính là theo phản xạ liếc nhìn về một hướng khác.
Nơi mà Heather đang nhìn chính là nơi đám đông quân lính đang đứng cũng là nơi cấp trên của cô đang có mặt.
Deborah chính là một người phụ nữ.
Giống như Heather, Deborah cũng từng lớn lên và đồng thời cũng là một thành viên trong nhà thờ. Cả hai vẫn đang và luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Khi Heather quay mặt nhìn lại, thì Amar đã quay lưng rời đi.
✦✦
Nửa tiếng sau.
Cách xa khu căn cứ huấn luyện và thực chiến cho binh sĩ.
Amar lúc này đang trên một con đường nào đó quay về nơi ở của mình. Đôi khi, trong lòng anh ta lại suy nghĩ vẩn vơ điều gì đấy rồi lại vô thức lắc đầu.
“Chỉ là một trận thua thôi mà. Amar.”
Amar tự lẩm bẩm với chính mình rồi sau đó thở dài.
Qủa thật, Amar không cam tâm, dù level bị áp chế nhưng bản thân anh ta vẫn chưa chiến đấu một cách hết sức, danh hiệu Kiếm sư vẫn chưa hề được kích hoạt. Nhưng, thua tức là thua.
Rất khó để chấp nhận điều này nhưng dù sao đi chăng nữa thì đây cũng là sự thật.
Đây xem như là đòn đánh sâu vào sự kiêu ngạo và là một bài học đối với Amar.
Lần sau chuyện này sẽ không tái diễn nữa!
Amar âm thầm siết chặt nắm tay và tự hứa với bản thân.
Amar lúc này mới chú ý đến những người đi đường, nơi anh đang đứng là một con đường lớn. Rất nhiều người đều đang nhìn anh và thì thầm to nhỏ, đặc biệt là những cô gái, họ liếc nhìn anh rồi vụng cười trộm.
Amar đương nhiên hiểu biểu hiện đó của những cô gái là gì, đây cũng không phải là lần đầu anh ta đối mặt với những chuyện này mỗi khi ra đường.
Còn chưa kể, bộ giáp sáng bóng trên người lại càng thu hút ánh mắt của người dân xung quanh.
Nếu vẫn còn đứng đây, chắc chắn sẽ có một cô gái nào đó giả vờ tìm lý do đến bắt chuyện với anh.
Suy nghĩ sáng suốt, Amar vội vã rẽ sang một hướng khác và rời khỏi con đường lớn này.
Đa phần, Amar đều lựa chọn những con đường vắng vẻ mỗi khi độc hành, nhưng hôm nay là một ngoại lệ vì anh đang bận mải mê suy nghĩ và không tập trung vào xung quanh.
Khi đi thêm khoảng gần 10 phút nữa, Amar giật mình dừng lại, nhìn chằm chằm vào bốn người cách một khoảng xa trước mặt.
Sau khi nhìn kỹ một người trong số đó, Amar mừng rỡ chạy đến.
Bốn người kia không phải ai khác chính là Gen, Dolly, "Jesus" và "Satan".
Amar chắc chắn Gen chính xác là người mà anh ta đã gặp gỡ trong Dungeon. Bởi bộ giáp đen toàn thân đó thì không thể nào nhầm lẫn được dù cho hiện giờ Gen không hề khoác chiếc áo choàng bên ngoài.
Còn chưa kể, bên cạnh Gen còn có Dolly.
Phải biết rằng, từ khi trở về từ Dungeon, Gen chính là động lực thúc đẩy Amar. Kỹ năng mới mà anh ta đang luyện tập chính là từ thành qủa đó, dù hiện giờ phải cần rất lâu để kỹ năng được hoàn thiện.
Amar phấn khích vẫy vẫy tay và chạy đến.
Đế đô qủa thật là nhỏ mà!
Và Gen, có vẻ như hắn cũng đã nhìn thấy Amar.
Nhưng lúc này, Gen trong lòng đang buồn bực vì từ sáng đến giờ hắn không tìm thấy được nơi nào cho thuê hội sở.
Gen giơ tay lên, và khi Amar chạy đến gần.
Chát!
Một cú tát trời giáng vả thẳng lên mặt Amar khiến anh ta lập tức bay ngược ra 10m và bất tỉnh ven đường.
“Cái này là dành cho chính ta!”
Gen buồn bực nói và tiếp tục bước đi
(2794 từ)