Isekai Toriwake

“Khốn kiếp!!! Ngươi dám trêu đùa ta??!!”

“Ngươi biết ta là ai không hả???”

Robert gầm thét lên, cho đến lúc này, gã làm sao không nhận ra kẻ trước mặt này đang giễu cợt mình?

“Bonbon, giết hết chúng cho ta!!!”

Không cho Gen cơ hội kịp thời mở miệng, Robert giận dữ quay sang nhìn Bonbon dứt khoát ra lệnh.

Cũng trong chính lúc này, có thể là vì tiếng thét của Robert, Mo Gang bỗng dưng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, hắn chỉ cảm thấy mọi sức lực dường như đã rời bỏ cơ thể, khung cảnh xung quanh vô cùng mơ hồ.

Cơn đau, Mo Gang hiện giờ chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng đau nhức, tinh thần dường như cũng đã đến gần rìa mép sụp đổ.

Nhưng Robert, Bonbon chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến cảm nhận của Mo Gang.

Cả hai lúc này chỉ dành sự chú ý lên kẻ trong bộ giáp đen toàn thân này.

Khi Robert vừa hạ lệnh, Bonbon bắt đầu chậm rãi tiến lên, không vội vã, nhưng cũng không hề chậm trễ.

Đương nhiên, Bonbon cảm thấy kiêng kị kẻ trước mặt này, nhưng điều đó không có nghĩa là gã cảm thấy sợ hãi.

“A!”

Gen như thể không quan tâm đến Bonbon đang di chuyển áp sát lại hướng này, hắn bỗng thốt lên rồi ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm.

Bonbon khựng lại hành động của mình, gã khó chịu hỏi:

“Ngươi làm sao?”

Bonbon cực kỳ không vui.

Chẳng lẽ kẻ trước mặt này vẫn không nhận ra tình huống hiện giờ của bản thân hay sao?

“Ngươi nhìn xem, tuyết bắt đầu rơi rồi kìa.”

Gen chỉ một ngón tay lên trời, nhàn nhạt nói.

“Vậy thì sao?! Đúng là tên điên, còn chờ gì nữa Bonbon, nhanh chóng giết hắn đi!!!”

Robert thiếu kiên nhẫn nói.

Chẳng phải bây giờ đang bước qua mùa đông hay sao?

Đương nhiên là sẽ có tuyết rơi rồi.

Nếu vậy Robert càng không muốn phải chịu đựng cái lạnh ngoài này.

Bonbon lần nữa tiến lên, gã không vội ra tay ngây lập tức mà trước tiên là muốn thăm dò thực lực của kẻ trong bộ giáp toàn thân này.

Nếu thực lực của kẻ này không đủ, Bonbon chẳng ngần ngại mà một đòn đem kẻ này đánh chết tại chỗ.

Bonbon trong tư thế phòng thủ, cẩn thận bước từng bước ngắn đến, sau đó thuận miệng hỏi:

“Ngươi, rốt cuộc là ai?”

“Toriwake!”

Gen nhẹ nhàng trả lời.

“Tên ngươi cũng thật là lạ đấy.”


Bonbon khẽ nhếch miệng, nửa thật nửa đùa nói, sau đó hỏi tiếp:

“Ngươi biết mình đã chọc phải ai không?”

“Vậy ngươi thì sao, Bonbon? Ngươi biết không?”

Gen hờ hững hỏi.

“Oh, ta đã chọc giận ai?”

“Hội trưởng của Guild Souvenir!”

“...”

Bonbon sững sờ, gã thoáng chốc im lặng suy nghĩ vài giây.

Guild Souvenir?

Gã cam đoan mình chưa từng nghe đến cái tên này trước đây.

“Không cần suy tư, Guild này mới được đăng ký hôm nay thôi!”

Gen bình thản giải thích.

“Mẹ kiếp!”

Bonbon tức giận thốt lên.

Nguyên lai đối phương là hội trưởng của một Guild cấp thấp, hay đúng hơn là vẫn chưa hề được thành lập, chả hề có chút danh tiếng gì.

Và theo nhận thức chung, thì đa phần những kẻ như vậy thì level cực kỳ yếu.

Bonbon lúc này chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi đã qúa đề cao kẻ trước mặt này.

Nếu vậy thì...

Giết!

“Kích hoạt danh hiệu...”

“【Võ Sư】!”

Bonbon lập tức kích hoạt danh hiệu, bởi cho dù đối thủ có là ai đi chăng nữa, nếu đã nhất quyết ra tay, gã luôn luôn muốn sử dụng toàn lực.

Và cũng như vậy, những sợi gân xanh nổi đầy lên khắp cơ thể của gã khi danh hiệu được kích hoạt. Bonbon như một mãnh thú đã được tháo đi gông cùm xiềng xích, thật sự trông vô cùng điên cuồng và dữ tợn.

“Cắn thuốc là bị loại khỏi Olympic nhé!”

Gen ngoắc ngoắc tay khiêu khích.

Hắn không thể ra lệnh cho Dolly đánh nhau với Bonbon được, bởi Dolly thua kém Bonbon hơn mười level.

Còn chưa kể, nếu cả hai thật sự giao tranh, thì Dolly sẽ yếu kém hơn về mặt kỹ năng và linh hoạt. Phải biết, vì khi Dolly chiến đấu thì chỉ giống như một con robot được lập trình.

Bonbon với tốc độ nhanh nhất lấy ra một đôi găng tay thép từ trong nhẫn không gian và mang vào.

“『Acceleration』!”

Không cho Gen kịp thời phản ứng, Bonbon bất ngờ thi triển kỹ năng tăng tốc và trong chớp mắt lao đến. Vốn dĩ khoảng cách của cả hai đã được rút ngắn từ trước, nên lúc này mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh chóng.


Nhưng chưa hết...

“『Muscle strength』!!!”

Lại thêm một kỹ năng cường hóa cơ thể nữa được Bonbon thi triển.

Mo Gang nằm ngửa trên mặt đất ngây bên cạnh Robert, lúc này, khuôn mặt Mo Gang trắng bệt trông vô cùng thiếu sức sống tựa như những hạt tuyết ít ỏi, yếu ớt đang bắt đầu rơi kia.

Dẫu thế, dù mơ hồ, nhưng Mo Gang cũng đã nhận ra tình hình nơi đây.

Từ từ đã?!

Đ-Đó... đó là hội trưởng??!!

Mo Gang mừng rỡ như muốn khóc khi nhìn thấy Gen, gã làm sao không nhận ra bộ giáp sắt đen toàn thân kia?

Và cũng trong khoảng khắc này, Mo Gang nhìn thấy Bonbon điên cuồng lao đến.

Mo Gang sợ hãi muốn theo phản xạ la lên cảnh báo, nhưng đáng tiếc là hiện giờ gã không đủ khả năng làm được điều đó. Chiếc cằm đã vỡ nát, nữa phần dưới khuôn mặt đã bị máu tươi của chính mình nhuộm đỏ thẫm.

Đây chỉ là hành động theo phản xạ cơ thể, bởi Mo Gang biết...

Gen rất mạnh.

Và cho dù Bonbon có tấn công, Gen cũng có thể dễ dàng tránh né.

Nhưng giây phút tiếp theo...

“『Seismic』!!!”

Khi khoảng cách của Bonbon và Gen được rút ngắn trong phạm vi chuẩn bị cận chiến, Bonbon lại thi triển thêm một kỹ năng nữa, gã bất ngờ dùng chân dẫm mạnh xuống mặt đất.

Kỹ năng hỗ trợ dành cho Võ sư, Địa chấn.

Cú dẫm này của Bonbon khiến mặt đất trong khoảng cách của hai bên nứt toạt ra và sụp đổ.

Điều này cũng khiến thân thể Gen chao đảo, mất cân bằng.

Bonbon, khi gã thi triển kỹ năng này, đồng thời, đôi chân đấy của gã cũng lún xuống, ghìm chặt cố định dưới mặt đất với một độ sâu nhất định.

Và đây chính là ý đồ của Bonbon, một điểm tựa dưới chân để gã tiếp tục thi triển thêm một kỹ năng nữa.

“『Võ kỹ (Fire punch)』. CHẾT ĐI!!!”

Cú đấm của Bonbon rít lên trong không khí như có áp suất nén làm cú đấm nóng lên và phát ra ánh sáng đỏ rực cùng một lớp cháy ngoài.

Tựa như một thiên thạch mạnh mẽ không thể cản phá.

Đây là kỹ năng cuối cùng mà Bonbon muốn thi triển, cú đấm lửa.

100% toàn lực được Bonbon dồn hết vào cú đấm ngang này và tung mạnh vào phần cằm của Gen.

Từ khi lao đến, khiến Gen loạng choạng mất phòng bị và tung ra đòn kết liễu, mọi hành động của Bonbon có thể nói là hoàn hảo.

Và mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh chóng khiến người ngoài khó lòng mà theo kịp.

Ầm!


Nắm đấm của Bonbon được nện mạnh vào cằm Gen mà không hề có lấy một sự ngăn trở nào.

Khi âm thanh va chạm dữ dội này vang lên, Mo Gang cũng theo bản năng mà run rẩy đôi vai.

Mo Gang tuyệt vọng nhấm chặt đôi mắt lại.

Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vang lên bên tai Mo Gang.

Xong, triệt để xong!

Mo Gang biết Gen rất mạnh, nhưng giới hạn nằm ở đâu thì chắc chắn gã không thể biết.

Vì theo như những gì Mo Gang phán đoán, Gen chẳng thể nào có thể an ổn được sau khi lãnh trọn cú đấm của một kẻ sở hữu level trên 100.

“AAAA!!!...”

Một tiếng thét đầy đau đớn bỗng vang lên như muốn xuyên phá màn đêm.

Biết ngây cơ mà...

Mo Gang thở dài, gã dường như đã đoán được kết qủa.

Khoan đã... âm thanh này?

Mo Gang vội vàng mở mắt ra và tiếp theo là trừng thật lớn.

Lách cách!

Toàn bộ một bên má trái của chiếc mũ sắt mà Gen đang mang đang vỡ vụn ra từng mảnh và rơi xuống mặt đất.

Dưới chân hắn là mặt đất nứt toạt ra.

Nhưng hắn vẫn đứng sừng sững bất động không ngã với phần đầu nghiêng sang một bên do lực tác động từ cú đấm của Bonbon.

Và Bonbon, gã lúc này đang dùng một tay ôm lấy cánh tay còn lại với găng tay thép đã bị biến dạng với biểu hiện khuôn mặt đầy đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng.

Dường như năm ngón tay của gã đã bị gãy nát.

Không cần phải nói, kẻ ngu cũng biết tiếng thét vừa rồi là bắt nguồn từ Bonbon.

“Đau đấy!”

Gen bình thản quay mặt lại nhìn Bonbon và nói, không ai có thể nghe ra giọng nói này đang vui hay buồn.

Nhưng cũng chính vì vậy, bầu không khí hiện giờ thoáng chốc khiến người ta liên tưởng đến một cảm giác nguy hiểm vô hình đang bao trùm lấy xung quanh.

Và cũng lúc này, Bonbon làm sao mà không nhận ra cơ chứ.

Kẻ đang đứng trước mặt này, đáng lý nên được quốc gia liệt vào hạng nguy hiểm.

Bonbon dường như có một ý nghĩ điên rồ rằng, kẻ trước mặt này không phải là không thể tránh được cú đấm của mình, mà đơn giản, hắn ta ngây từ đầu cũng không hề có ý định tránh né.

“N-Ngư... Ngươi... R-rốt cuộc là level bao nhiêu?”

Bonbon run rẩy hỏi, gã cảm thấy giọng nói của mình chưa bao giờ yếu ớt như lúc này.

“Chỉ là, gấp đôi ngươi!”

Gen hờ hững nói.

Phải, còn chưa kể, bộ giáp toàn thân này cũng thuộc về level 100.

“Cú Overhand (móc ngang tay sau) với hiệu ứng đẹp đấy. Nhưng đáng tiếc...”

Gen cười nhạt nói, sau đó chính là trả đòn.

“Overhand? Kh.. Khoan... Khoan đã...”

Bonbon giật mình hét lên, gã thật sự đã bị dọa sợ.


“Đây mới là Overhand!”

Gen lạnh lùng nói, siết chặt nắm đấm và lập tức thực hiện cú móc ngang trong boxing.

Đương nhiên, mục tiêu là một bên mặt của Bonbon.

Một cảm giác chết chóc xông thẳng lên đầu Bonbon, gã muốn tránh cú đấm trực diện được mô phổng giống như của gã nhưng điều đó là hoàn toàn không thể.

Tột độ sợ hãi bao trùm khiến gã mảy may không thể di chuyển được đôi chân dù cú đấm này có tốc độ không hề nhanh cho lắm.

Tiếp theo...

Ầm!

Máu bắn ra tung tóe như thể khuôn mặt Bonbon được gắn vào một qủa bom mini và đã được kích hoạt.

Cơ thể Bonbon chậm rãi ngã bịch ra đằng sau.

Và, hai phần ba đầu lâu của Bonbon cũng đã bị nắm đấm của Gen thổi bay.

Trông thi thể của gã vô cùng thê thảm và kinh dị.

Tall Bonbon, hội trưởng Guild Homicidal xếp hạng thứ 9 tại Đế quốc.

Chết!

Robert sợ hãi khiếp vía ngồi bịch xuống đất, gã không kìm chế được mà bất giác tè ra quần.

“Robert, có gì muốn nói không?”

Gen lạnh nhạt, nhìn Robert nói.

“N-Ngươi... N-Ngươi dám giết người trong Đế đô?”

Robert run lẩy bẩy ngón tay, chỉ vào Gen chất vấn một cách khó khăn.

“Huh? Vậy ngươi nghĩ mình vừa rồi muốn làm gì ta?”

“T-ta...”

“N-nhưng... Ngươi đối với ngôi nhà của ta có ý đồ...”

“Ngươi ý kiến?”

“T-ta...”

Robert cực kỳ sợ hãi, nhưng lúc này gã chỉ muốn khóc rống lên, gã chỉ cảm thấy bản thân vô cùng uất ức nói không nên lời.

Gã dù gì cũng là thành viên của Thế giới ngầm, gã không cướp đoạt tài sản của người khác thì thôi, hôm nay lại bị một kẻ lạ mặt cướp đoạt ngôi nhà thân yêu của mình một cách trắng trợn.

“Cút đi!”

Gen phất tay lạnh nhạt nói, như thể sự có mặt của Robert đang làm ảnh hưởng đến tâm tình hắn.

Robert nghe thế cố gắng gượng cơ thể mập mạp của chính mình dậy và dùng toàn bộ sức lực để bỏ chạy.

Gã muốn rời khỏi đây, rời khỏi Đế đô này ngây trong đêm.

Đương nhiên, Robert muốn báo thù, nhưng gã hoàn toàn không có dũng khí đối mặt với kẻ trong bộ giáp đen toàn thân này.

Nhưng dù vậy, chuyện này không có nghĩa đến đây là kết thúc, bởi, mọi thứ chỉ vừa bắt đầu thôi.

Toriwake?

Hừ! Ngươi không biết mình đang đối đầu với ai đâu!

Robert chạy đi thật xa, trong đôi mắt tràn đầy sự ác độc.

(2272 từ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận