Isekai Toriwake

Wake vốn định ném con sói sang một bên, nhưng trông thấy biểu hiện của Ormin thì quyết định đặt nó xuống mặt đất và giao lại toàn quyền xử lý cho ông ta.

“Tội nghiệp Wild Blue của ta, chuyện gì xảy ra với ngươi thế này~.”

Ormin chạy đến gần, nhẹ nhàng đưa tay vuốt dọc phía trên lưng Wild Blue, thấp giọng nỉ non nói. Nhưng đáng tiếc, hiện giờ trên lưng Wild Blue chẳng còn sót lại một chút lông sói nào cho ông ta vuốt.

Mặc dù Wild Blue có trí tuệ không được cao như nhân loại, nhưng cũng không hề thấp, nó biết, lúc này tâm trạng của chủ nhân đang thật sự thương tâm nên chỉ biết ủ rũ, cúi gầm đầu như một con chó nhà ngoan ngoãn nhận sai.

Nếu có thể mở miệng nói chuyện, chắc chắn Wild Blue sẽ kể lể với Ormin rằng bản thân đã bị hành hạ như thế nào, thảm trạng hiện nay của nó chính là bị tên Undead thiết giáp trước mặt này kéo lê trong lòng đất một cách không thương tiếc.

Nếu trên thế giới này vẫn tồn tại Ma vương, thì chính là kẻ đang đứng trước mặt này đây.

Thật sự là vô cùng đáng sợ.

Chẳng phải đó là con sói của Ormin sao? Tại sao lại xuất hiện từ dưới lòng đất?

Đối lập với Ormin, vì là người ngoài cuộc nên Aaron cực kỳ tỉnh táo, đây cũng là điều ông ta băn khoăn.

Một cảm giác mờ ám không thể giải thích len lỏi trong đầu Aaron, ông ta nhíu mày, liếc nhìn Wake như sẽ tìm thấy được điều gì đó trên khuôn mặt của hắn.

“...”

Ngay lập tức, Aaron vứt suy nghĩ đấy đi, chả có gì ngoài một cái đầu lâu.

“Rất cảm ơn ngài, nhưng ngài làm bằng cách nào tìm thấy được Wild Blue của tôi vậy?! Đúng thật là một phép màu.”

Ormin vừa vuốt ve Wild Blue vừa quay sang Wake lên tiếng ca ngợi.

Phải vậy, ta cũng rất muốn biết đây! Cuối cùng lão già này cũng hỏi được một câu ra hồn.

Aaron thầm nghĩ.

Wake nghe thế đứng im lặng khoảng vài giây, sau đó lạnh nhạt mở miệng:

“Chuyện đó không quan trọng, hai người các ngươi nhanh chóng xuống núi đi, việc ở đây hãy giao lại cho ta. Kẻ thù vẫn đang ở trước mặt đấy, ta không chắc sẽ bảo vệ chu toàn cho hai ngươi.”

“Ầm!”

“Răng rắc!”

Crow vung tay lên, đánh ngã một thân cây bên cạnh, tức giận nói:

“Ngươi còn biết kẻ thù vẫn đang trước mặt?!! Ngươi không nói ta còn nghĩ rằng chúng ta đang là những kẻ dư thừa ở đây đấy!!!”

“Chạy??? Đừng cố gắng vô ích, sẽ chẳng có tên nào thoát được đâu!!!”

Khi Crow vừa dứt lời, vài con nửa rồng nửa vượn nện mạnh đôi tay cứng cáp xuống nền đất rồi gầm lên lao nhanh đến.

“Đi nhanh đi!”

Wake bước đến, phất tay với Aaron và Ormin.

Rất nhanh, khi hắn vừa nói xong, một con chạy nhảy đến trước mặt hắn, như một con King Kong điên cuồng, nó gầm lên một tiếng sau đó đứng vụt thẳng người dậy và muốn nện mạnh hai cánh tay to khỏe lên người hắn.


[Dragon Gibbons Level 180]

Wake hiển nhiên không hề nhìn thấy được thông tin này, nhưng điều đấy với hắn không quan trọng.

“Đến đây nào!!!”

Như một chiến sĩ quyết tử, Wake cũng gầm lên một tiếng và đón lấy.

“ẦM!”

Wake giơ tay lên, đỡ lấy hai cánh tay của con vượn rồng trước mặt, mặt đất dường như không chịu nổi áp lực và nứt toạt ra dưới chân hắn.

Tiếp theo, con vượn rồng không thể rút về được hai cánh tay bởi hiện giờ đã bị Wake tóm chặt lấy, vậy nên nó gồng sức, dùng toàn bộ trọng lượng của cơ thể mà đè ép xuống.

Cả hai lúc này đang đọ sức với nhau.

Nhưng chưa đến ba giây sau, một con vượn rồng thứ hai bỗng chốc lao đến từ đằng sau và dừng lại bên trái hắn. Không chần chừ, nó chống một tay trên mặt đất, cánh tay còn lại thì đập mạnh lên lưng hắn.

Wake không hề buông tay, hắn như một kẻ cứng đầu giữ chặt lấy hai cánh tay của con vượn rồng thứ nhất và lãnh trọn đòn đánh của con vượn rồng thứ hai.

Tiếp đến nữa, một con vượn rồng thứ ba đang nện ầm ầm trên mặt đất và chạy đến từ hướng bên phải.

Nó nghiêng cái đầu, há to mồm ra và cắn thật mạnh vào hông hắn.

Kétt~

Âm thanh của hàm răng con vượn rồng ma sát với phần hông của hắn phát ra những tiếng lét két nghe vô cùng kinh khủng.

Chỉ với hai giây, một con khác thì hiện đang chạy về phía Aaron.

Wake lập tức buông ra một tay, chụp lấy đầu con vượn rồng đang gặm nhấm phần hông của mình, hắn nhấc bổng nó lên, sau đó muốn ném về phía con vượn rồng đang lao về hướng Aaron.

Nhưng không như ý muốn, chiếc đuôi của con vượn rồng bất ngờ quấn chặt lấy tay hắn như một con rắn, khuôn mặt nó thì gầm gừ lên một cách dữ tợn.

“ẦM!”

Chưa đến một giây kế tiếp, con vượn rồng trước mặt vẫn đang bị hắn kềm chặt lúc này được hắn buông ra một tay thì nện mạnh vào cái đầu lâu của hắn.

Con vượn rồng bên trái sau khi đấm vào lưng hắn thì nằm sấp xuống như một con bò sát sau đó há to mồm và cắn chặt lấy chân hắn.

“ẦM!”

“ẦM!”

“ẦM!”

Con vượn rồng trước mặt gào lên, liên tiếp nện, nện và nện vào mặt hắn không thương tiếc.

“...”

Nhưng cơ thể Wake vẫn không di động mảy may, với hai hóc mắt tối tâm, không ai biết hiện giờ trong đầu hắn đang suy nghĩ lấy điều gì.

Và trước mặt Aaron, con vượn rồng kia đã lao nhanh đến, tựa như con vượn rồng đầu tiên tấn công Wake, nó cũng đứng vụt thẳng người dậy, vươn cao hai cánh tay và đập xuống.


Aaron thối lui về sau một bước, nắm chắc thanh cự kiếm bằng tay phải sau đó vung ra chém mạnh vào đôi tay con vượn rồng.

“Kengg!”

Dường như chỉ số kháng sức mạnh của con vượn rồng rất cao, cánh tay nó cứng cáp tựa như sắt thép và không hề bị thương tổn gì. Dẫu Aaron không khiến nó bị thương, nhưng ông ta vẫn đủ sức đánh bật đôi tay của con vượn rồng sang một bên.

Khi thấy cơ thể của con vượn rồng nghiêng về một hướng, ngay lập tức, Aaron dùng ngọn giáo trên tay trái và thực hiện động tác đâm, ông ta nhắm thẳng vào vị trí xươn sườn của con vượn rồng.

Chưa chờ Aaron kịp thời đâm trúng mục tiêu, con vượn rồng bỗng xoay người ra sau, dùng chiếc đuôi rồng đánh bật ngọn giáo trong tay Aaron.

“Fuck!”

Wake thốt lên một tiếng, hắn vẫn đang bị con vượn rồng trước mặt đấm liên hồi lên cái đầu lâu của mình khiến hắn cảm thấy khó chịu.

“ẦM!”

Hắn dùng tay phải vẫn đang giữ chặt lấy đầu con vượn rồng kia và đập mạnh lên đầu con vượn rồng trước mặt.

“Grừ!!!”

Cả hai con đồng thời gào lên và choáng váng đầu óc, con vượn rồng dùng chiếc đuôi quấn chặt lấy tay hắn cũng đồng thời được buông lỏng.

Chính vì thế, hắn quay người, ném mạnh con vượn rồng đó về phía con vượn rồng mà Aaron đang đối đầu.

“ẦM!”

Cơ thể chúng va đập vào nhau và hất văng lẫn nhau ra vài mét, sau vài giây bất động, chúng lại lập tức gắng gượng trở lại.

“Các ngươi tránh khỏi đây! Để mọi việc lại cho ta xử lý!”

Wake như thể đang tức giận nói.

“Ngài có thể giải quyết hết được chúng chứ?!”

Ormin lo lắng mở miệng hỏi.

“Không! Vậy nên các ngươi nhanh chân chạy đi.”

Wake ngay lập tức dứt khoát trả lời.

“V-vậy còn ngài???”

Ormin đắn đo.

Wake nghe thế nổi giận mắng:

“Trên lý thuyết thì ta đã chết rồi, ngươi lo lắng cái quái!!!”

Khi Wake vừa nói xong, ba con vượn rồng khác đã nhào đến tóm quanh cơ thể hắn một cách ăn ý như không muốn cho hắn kịp thời xoay sở.


“Mẹ kiếp chứ!”

Wake lầm bầm một tiếng.

Không ai biết là hắn đang chửi lũ vượn rồng này hay đang chửi Ormin và Aaron vẫn lề mề chưa chịu đi, hoặc lý do có thể là cả hai.

“Vậy được!”

Aaron trông thấy con vượn rồng trước mặt ông ta bị tên Undead này ném ngã và đang có dấu hiệu đứng dậy thì hơi đắn đo, sau đó gật đầu đáp ứng một tiếng rồi gia tốc chạy trở lại bên cạnh Ormin, nói:

“Chúng ta cũng đi thôi!”

“L-liệu có ổn hay không?”

“Đừng phụ tấm lòng này của ta.”

Wake dẫu đang bị lũ vượn rồng bao vây lấy như không thể nhúc nhích được nhưng vẫn cố gắng chen vào một câu.

“Được, thưa ngài Primitive Wake đáng kính, Đế đô thiếu ngài món nợ này, chúng tôi xin khắc sâu và sẽ mãi không bao giờ quên, tha thứ tôi và Ormin xin phép được rời đi trước, tạm biệt!”

Dẫu phải đi, nhưng Aaron vẫn không quên khom người trịnh trọng nói. Lúc này, Ormin không lên tiếng nữa, nhưng cũng thực hiện cùng động tác giống như Aaron.

Đánh nhau chứ có phải đi dự tiệc đâu, hai lão già này thật là lịch sự! Chẳng lẽ qúy tộc cấp cao nào cũng như thế hay sao?

Wake buồn cười thầm nghĩ.

“Đi thôi nào!”

Sau khi nói xong, Aaron và Ormin một trước một sau xoay người lập tức rời khỏi, chạy thẳng về hướng bên dưới chân núi.

“Fufufu!”

Crow vẫn đang im lặng lúc này bỗng nhiên cười, hắn không che giấu sự chăm biếm mà mở miệng nói:

“Hai con chuột nhắt đáng thương, chúng nghĩ rằng mình có thể quay về được Đế đô sao? Qủa thật là ngu ngốc!”

“Câm miệng!”

Wake gầm nhẹ một tiếng, khó khăn lắm hắn mới đuổi được hai lão già đó đi, vậy nên sẽ không có chuyện hắn trơ mắt nhìn Crow ra lệnh cho lũ quái vật giữ lại hai người bọn họ.

“Kẻ ngươi nên lo lắng lúc này là ta đây...”

Wake bình tĩnh nói, nhưng giọng nói hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.

Crow không hiểu vì sao, cơ thể hắn dưới lớp áo choàng bỗng run nhẹ lên theo bản năng, hắn nhận ra không khí thoáng chốc cũng trở nên âm trầm đi.

Thật khó mà tưởng tượng, Crow không ngờ rằng chỉ bởi vì một câu nói mà có thể khiến cho hắn vô thức sợ hãi.

“Hừm! Xem một kẻ đang bị bao vây mở miệng kìa!”

Crow nhìn tên Undead đấy đang bị năm con Dragon Gibbons che phủ khắp toàn bộ cơ thể thì lớn tiếng chăm chọc, hắn làm thế cũng chỉ để lấy lại sự bình tĩnh vì bản thân chả hiểu vì sao lại sợ hãi.

Wake không trả lời, mà lúc này, nơi vị trí hố mà hắn chui lên, có một đôi mắt vàng rực của một sinh vật nào đó đang lóe sáng lên từ bên trong, nếu như có thể nhìn thấy, sinh vật này có hẳn kích cỡ gần gấp đôi một người trưởng thành.

Tiếp theo đôi mắt vàng rực này bỗng biến mất như chưa từng xuất hiện, một lớp tro cốt dày đặc ào ạt ùa ra từ bên trong hố, di chuyển một cách lặng lẽ dưới mặt đất và dường như đang nhắm thẳng về hướng Wake.

Lớp tro cốt chạm nhẹ vào gót chân hắn, sau đó như một con rắn trườn khắp mọi ngóc ngách và len lỏi tiến sâu vào bên trong cơ thể hắn, biến mất vào sâu bên trong ngọn lửa.

Đây cũng là một trong các sinh vật thời tiền sử của hắn.


Một sinh vật không tên ẩn mình sâu bên dưới lòng đất và sinh sống ở đấy.

Có thể tạm hiểu nôn na rằng sinh vật này là tổ tiên của loài chuột chũi, nhưng chúng có liên hệ gì với nhau hay không thì hắn không rõ.

Sinh vật này không có khả năng chiến đấu, nhưng đổi lại, chúng sở hữu kỹ năng đào đất số một, kể cả có là đá cứng đi chăng nữa, chúng có thể xuyên thủng, bẫy chết một con khủng long to lớn và khiến chúng mục xương bên dưới những chiếc hố sâu.

Khi hắn còn treo mình trên vách núi Char, chính là đều dựa vào sinh vật này mà có thể dễ dàng di chuyển dưới lòng đất.

Mọi việc diễn ra rất nhanh kể từ khi Crow vừa lên tiếng chăm chọc, kế tiếp dưới ánh mắt chăm chú của hắn, hắn trông thấy một sự việc khó tin xảy ra.

Năm con Dragon Gibbons đang bao phủ khắp cơ thể của tên Undead trước mắt hắn bỗng nhiên nhanh chóng đứt rời thân thể ra làm hai.

Dựa vào level 400 như Crow, hắn có thể nhìn thấy mọi việc rất rõ ràng, đó là một thanh gươm đen tuyền xuyên thấu qua cơ thể chúng và cắt phăng mọi thứ.

Máu vươn vãi khắp không trung, thi thể năm con vượn rồng rơi lịch bịch trên mặt đất.

Khi thi thể con vượn rồng cuối cùng bám trên cơ thể của tên Undead đó trượt xuống mặt đất, Crow mới hiểu rõ nguyên do và đây cũng là việc mà hắn cảm thấy khó tin.

Một tên nhân long... À không, một tên nhân loại khoác một bộ giáp hắc long đang đứng sừng sững trước mắt hắn cùng thanh gươm đặc dị trong tay.

Vấn đề khiến Crow cảm thấy thắc mắc là tên này từ đâu xuất hiện, và tên Undead kia đã đi về đâu???

Đương nhiên, trong tiềm thức thì Crow đã nhận định rằng cả hai đều là một, nhưng chỉ là hắn cảm thấy vấn đề này khá khó tin.

Nhưng khi nghĩ lại thì mọi việc có thể lắm chứ.

Chẳng phải ngài Labrador cũng tương tự như vậy hay sao?

Chủ nhân của hắn, ngài Labrador có thể hóa thành một con Hắc long hùng vĩ và cũng có thể biến thân trở về hình dạng nhân loại.

Và chẳng phải toàn bộ tộc Undead gần Vùng đất chết cũng có thể hay sao?

Vậy nên chẳng có lý do gì mà tên Undead trước mặt này lại không thể cả.

Rất nhanh thì Crow cũng chấp nhận sự thật này.

“Ồ, Dragon Gibbons? Level 180?”

Gen lạnh nhạt mở miệng khi trông thấy thông tin trên đầu lũ vượn rồng.

“Và Crow... Level 400 huh?”

“Hừ!『Thẩm định (Cao cấp)』!”

Chẳng biết vì nguyên nhân gì mà Crow cảm thấy bất an, có thể vì kẻ này qúa mức tự tin, hắn không kịp chờ đợi mà lập tức thi triển kỹ năng thẩm định từ xa lên Gen.

Có thể vì kỹ năng chỉ là thẩm định mà không phải là tấn công nên Gen cũng thờ ơ mà không tránh không né, mặc cho Crow tùy ý.

[Gen Level 223]

“Fufufu! Hóa ra ngươi cũng mạnh miệng lắm.”

Khi Crow trông thấy thông tin hiển thị này thì vui vẻ bật cười, sau đó lạnh lùng nói:

“Có lẽ nên nhanh chóng giải quyết ngươi rồi sau đó truy lùng lũ kia nhỉ?”

“Có lẽ nên chậm rãi luyện skill rồi nhanh chóng giải quyết ngươi nhỉ?”

Gen cười đáp.

(2721 từ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận