Isekai Toriwake

“A, phải nhanh chóng giải quyết việc của mình rồi mau mau rời khỏi đây thôi.”

Gen nhìn về hướng xác máy bay đang nằm lẻ loi cách đó vài chục mét sau đó chợt bừng tỉnh nói rồi nhét vội thanh gươm vào trên lưng.

Hắn liếc về phía đám quái vật mà Crow mang đến, không cần phải nói, hiện giờ chúng chỉ có thể trơ mắt đứng đấy, không thể tiến cũng chẳng dám lùi. Hiện giờ thì chúng như lũ cá mắc kẹt trong rọ, lũ gà trong chuồng và có thể tùy ý chém giết.

Nhưng Gen nào có hứng thú với chúng? Giết hết bọn chúng cũng chẳng nhận được trang bị hay tiền vàng gì, level chắc cũng chẳng thể tăng lên được ngược lại là tốn thêm thời gian.

Còn chưa kể nếu hắn vẫn nấn ná chưa chịu rời đi, ai biết được sau khi Crow chạy thoát rồi sau đó bẩm báo lại với chủ nhân hắn là Labrador gì gì đó thì ai biết được... Tên Ma thần đấy giết trở lại đây thì sao?

Tốt nhốt là "té" khỏi đây càng sớm càng tốt!

Gen lập tức chạy đến nơi xác máy bay.

Hắn chạy vào bên trong từng bộ phận bị đứt rời, từ buồng lái cho đến khoang hành khách.

Mỗi khi hắn đi qua một bộ phận của máy bay thì đều giống nhau, hắn đưa tay vuốt nhẹ vào chúng, lập tức, bộ phận máy bay đó sẽ biến mất, chỉ để lại bên dưới là mặt đất trống trơn.

Tất cả đều bị hắn thu vào bên trong không gian của nhẫn ma thuật.

“Giống viên đạn nhỉ?”

Khi vừa đặt chân bước vào khoang đuôi máy bay, đây là câu đầu tiên hắn thốt lên khi trong thấy vậy dụng vỡ nát và lộn xộn bên trong.

Đó chắc chắn là một viên đạn dành cho súng ngắn, đã vậy không chỉ có mỗi một viên đang rơi lả tả.

Và điều tiếp theo không cần phải nói, hắn lật tung cả khoang chứa này lên.

“Ồ ồ ồ!”

Ba tiếng kinh ngạc vang lên, trên tay hắn là một đầu đạn của loại súng chống tăng có phần đầu màu đen và bóng loáng.

Hắn không biết đầu đạn Bazooka này có tên gọi là gì, bởi thế giới thì luôn từng bước phát triển và cả vũ khí cũng giống như vậy, chúng luôn được cải tiến và cho ra đời với nhiều tên gọi khác nhau.

Với một kẻ chỉ thích du lịch nhưng mù về quân sự như hắn, không hiểu về vũ khí thì cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng như vậy thì không có nghĩa là hắn chưa từng học hay sử dụng qua Bazooka, và khẩu Bazooka đầu tiên hắn sử dụng là một khẩu có cỡ nòng lớn nhất với loại đạn thô ráp hơn nhiều trong Thế chiến thứ II.

Dù thời điểm hắn tỉnh dậy, Chiến tranh thế giới lần thứ nhất đã trôi qua và đã cách một khoảng thời gian, nhưng bản thân bị liên lụy trong Thế chiến II là điều không thể tránh khỏi với hắn.

Bao nhiêu quân lính bị hắn làm cho biến mất một cách bí ẩn? Bao nhiêu quân đoàn trên thế giới bị hắn bí mật tàn sát?


Hắn không thể nhớ rõ, vì đó chính là chiến tranh, và đó là điều khiến những kẻ không yêu hòa bình nhưng trái ngược lại thích tự do như hắn khó chịu.

Không tưởng nhớ đến qúa khứ nữa, hắn bắt đầu bận bịu tìm kiếm thu gom vật dụng cần thiết. Sau khi xong xuôi, hắn thu hồi luôn cả khoang đuôi máy bay vào bên trong nhẫn không gian.

Mặt đất lúc này vô cùng trống trải, ngoài vài bộ phận nhỏ nhặt bị gãy nát và vươn vãi còn sót lại của máy bay ra, nói chung tổng thể thì hắn đã vơ vét hết hoàn toàn. Nhưng ẩn sau chiếc mũ giáp nhân long kia, khuôn mặt hắn không có gì gọi là hài lòng cả.

Hắn tìm thấy 75 hộp đạn màu bạc mang nhãn hiệu MAGTECH loại đạn 45 Colt và 20 đầu đạn chống tăng.

Nhưng vấn đề nghiêm trọng là, chỉ có đạn nhưng không có vũ khí.

Không có vũ khí?... Cầm đạn về để trang trí à?

Chính vì vậy Gen lại chạy khắp một vòng xung quanh, với hy vọng thần may mắn sẽ mỉm cười với hắn.

Vì cách một quãng bên cạnh, hiện tại vẫn còn vài ngôi lều may mắn sót lại hoặc là bị cháy sém, trong khi đó đại đa số đều đã bị thiêu rụi, đó là nơi hắn sẽ tìm kiếm. Bởi xác suất khá cao rằng vũ khí, súng ống đều đã được quân sĩ tìm thấy và cất giữ ngay bên trong lều, vì nếu không phải vậy, cũng chẳng còn nơi nào để hắn tìm kiếm nữa cả.

Rất nhanh, ngôi lều đầu tiên mà Gen bước vào đương nhiên là ngôi lều gần nhất và đồng thời cũng rộng rãi nhất khi so với những ngôi lều còn lại, ngôi lều của Aaron.

Hắn đã tìm đúng chỗ.

Khi vừa đẩy ra màn che và bước vào trong, đập vào mắt hắn là 15 khẩu súng ngắn, 4 khẩu Bazooka đang nằm trong một góc và dưới mặt đất là hai chai thủy tinh vỡ.

Không đắn đo, Gen bước đến và một lần nữa thu hết toàn bộ số súng đấy vào bên trong nhẫn, sau đó nhìn quét một lượt bên trong lều rời trở ra, đi thẳng về lại hướng vách núi dưới ánh mắt của lũ thuộc hạ Crow.

Hắn đương nhiên biết hai chai thủy tinh kia là rượu, nhưng dù sao thì chúng cũng đã vỡ, vậy nên quan tâm cũng chẳng có ích lợi gì.

Nhưng nếu hắn nhìn vào năm sản xuất của hai chai rượu ngoại đó, hắn có thể sẽ đổi ý mà truy sát Aaron và Ormin xuyên lục địa.

Vấn đề không phải là tiền bạc. Tại thế giới mà rượu có mùi vị y hệt như nước đái ngựa này thì hai chai Macallan 1926 đó chẳng khác nào là vô giá đối với hắn.

Và việc Gen leo xuống vách núi để quay về cũng là vì hắn không muốn chạm mặt quân lính Đế đô.

Ai biết được sau khi bọn họ chạy xuống thì vẫn chưa rời khỏi mà ẩn thân ở xa xa nhìn chằm chằm về phía chân núi thì sao?

Cảnh giác không bao giờ là thừa.

Nhưng mà, đó không phải là việc hắn cần lo lắng lúc này, vì lời nguyền xui xẻo vẫn chưa buông tha cho hắn.

Khi đi gần đến vị trí vách núi và mũi chân Gen đã chạm vào nơi mép vực. Hắn chuẩn bị xoay người rồi bắt đầu trèo xuống. Nhưng bất ngờ thây, trước khi hắn kịp xoay người thì đá dưới chân bỗng phát ra một tiếng nứt nhỏ và vỡ ra khoảng hai gang tay.

Giống như khi bị hụt chân, lưng hắn đập vào vách núi và lập tức bị dội mạnh ra, trọn vẹn chưa đến hai giây... Kế tiếp chính là hắn theo quán tính một mạch cấm đầu rơi thẳng xuống.


“A a a a... FUCK!!!”

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng giữa đêm khuya u ám.

Lúc này, tại một địa điểm bí mật trong khu rừng song song với núi Char.

“Ông bạn có nghe thấy âm thanh đó không??!!”

Giọng nói ngạc nghiên thốt lên, âm lượng rất nhỏ, hay đúng hơn là đang thì thầm. Dường như giọng nói này đang lo sợ ai đó sẽ phát hiện ra sự tồn tại của bản thân.

“Ừ, chắc chắn... Đó là một tiếng hét!”

Một bóng đen bên cạnh nghe thế cẩn thận đáp, sau đó như có điều gì suy tư, hỏi:

“Ngài có cảm thấy âm thanh này rất quen tai không?”

“...”

Giọng nói đầu tiên trầm mặc, chưa đến vài giây sau thì bất giác mở miệng:

“Primitive Wake.”

Hai người này không phải ai khác chính là Aaron và Ormin.

Sau khi hai người họ chạy thẳng xuống chân núi thì bắt gặp Douglas và binh sĩ của anh vẫn chưa rời đi vì vậy yêu cầu bọn họ rời khỏi phạm vi 1000m bên ngoài, còn cả hai thì ẩn núp tại đây đề phòng bất trắc.

“Chẳng lẽ ngài Undead đấy đã xảy ra chuyện gì không may rồi??!!”

Ormin lo lắng nói.

“Không thể biết, nhưng tuyệt đối an toàn là điều không thể nào, ngươi không nhìn thấy kẻ địch mạnh mẽ và nhiều đến thế nào sao?”

“N-nếu vậy...???”

“Chúng ta cần phải tính trước đến con đường rủi ro nhất, nghe tiếng thét vừa rồi từ tên Undead có cái tên Wake đấy... Ta nghĩ rằng chắc hẳn là lành ít dữ nhiều!”

Aaron trầm trọng nói, bỗng suy nghĩ một chút rồi nghi ngờ hỏi:


“Ormin, ông bạn có hiểu tiếng thét vừa rồi nghĩa là gì không?... Hmm, Cách phát âm đó ta chưa từng nghe thấy trước đây bao giờ!”

“Ta cũng vậy, thật kỳ lạ... Ta nghĩ rằng đó là một loại ngôn ngữ tối cổ nào đấy...”

“Hẳn vậy!”

Aaron gật đầu.

“Vậy chúng ta có nên tiến lên lại dò xét không?”

Ormin cẩn thận hỏi.

“Không nên, theo kinh nghiệm trên chiến trường của ta từ tiếng hét vừa rồi, ta nghĩ rằng ngài Wake đang vô cùng phẫn nộ khi bị kẻ thù bao vây từ tứ phương bốn hướng, cô độc giữa sa trường, nhưng ngài ấy vẫn một mực không đầu hàng số phận. Chính vì vậy, cuộc chiến này đang rất cam go, đây sẽ là một trận chiến ghi đậm dấu ấn lịch sử!”

Aaron nghiêm túc diễn giải, bất giác nhớ lại tuổi trẻ khiến nhiệt huyết dâng trào.

✦✦

Ma giới.

Trong tòa lâu đài của Labrador.

Lúc này, Crow đang phờ phạc qùy xuống bên cạnh chiếc ghế dài mang theo phong cách qúy tộc nơi Labrador đang nhàm chán nằm đó.

Sau khi may mắn thực hiện ma thuật cổng dịch chuyển và trốn thoát chạy về, nếu không phải Labrador cảm ứng thấy sóng ma thuật dao động và cảm nhận sự yếu ớt phát ra từ Crow và nhanh tay cứu giúp thì hầu như... Chỉ kém một chút nữa thôi là hắn có thể bỏ mình bên ngoài cửa lâu đài.

“Giải thích.”

Không khí im lặng kéo dài khoảng một lát lâu thì Labrador lạnh nhạt lên tiếng.

“Nhiệm vụ thất bại thưa chủa nhân!”

“Ồ, ta đương nhiên biết điều đấy! Ta chỉ là ngạc nghiên, thật sự rất ngạc nghiên... Với level của ngươi, vậy mà có thể thất bại? Theo như ta biết thì trên lục địa của Nhân loại, kẻ có thể khiến ngươi ra nông nổi này hầu như không rảnh rỗi đến mức đấy đi.”

“Thưa chủ nhân, là một tên Undead!”

Crow cắn răng nói.

“...?”

“Ha ha ha!”

Labradow chợt im lặng, sau đó thì bật cười, hỏi:

“Tộc Undead?”

“...”


Crow cũng theo im lặng, hắn không biết phải giải thích như thế nào.

“Crow!”

“Vâng, chủ nhân. Thuộc hạ chỉ suy nghĩ!”

“Suy nghĩ?”

“Vâng, theo như thuộc hạ nhận định, hắn ta không thuộc về tộc Undead, nhưng thuộc hạ không hề chắc chắn cho lắm!”

“Không chắc chắn? Đó không hẳn là từ mà ta muốn nghe!”

Khi Labrador vừa dứt câu, trọng lực bỗng dưng tăng mạnh, Crow cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai.

“Răng rắc!”

Bên dưới hai đầu gối Crow, nền nhà vỡ ra như mạng nhện, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt hắn, cả cơ thể theo đó cũng run rẩy dữ dội.

Khoảng vài phút sau, trọng lực nặng nề bắt đầu giảm dần và biến mất, chỉ còn lại tiếng thở hồng hộc của Crow.

“Kể lại từ đầu tất cả mọi chuyện mà ngươi trãi qua.”

Labrador nén giận, lạnh nhạt mở miệng.

“Vâng, chủ nhân!”

Crow cung kính đáp, tiếp theo, cả tòa lâu đài chỉ còn lại mỗi âm thanh giọng nói của Crow là đang độc ngữ. Labrador chỉ im lặng và lắng nghe, nhưng lâu lâu, hắn ta bất giác mở mắt, kinh ngạc một tiếng rồi lại im lặng, tiếp tục lắng nghe như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Crow kể xong, bầu không khí im lặng lại bao trùm cả tòa lâu đài.

Undead? Luyện ngục môn? Không rõ level?

Labrador nhíu mày càng lúc càng sâu.

Nếu tự bản thân Labrador tiến đến núi Char chẳng phải là mọi việc sẽ sáng tỏ?

Không phải Labrador không muốn làm thế, mà thật ra chính là hắn không thể, đúng hơn là rất khó khăn.

Đó là quy tắc của thế giới, những kẻ ngu ngốc thì cho rằng Thần tối cao đã sử dụng quyền năng và can thiệp, khiến cho những kẻ sỡ hữu level trên 1000 không thể dễ dàng qua lại giữa các thế giới.

Một kẻ chỉ sở hữu level 400 như Crow lại có thể thoải mái sử dụng cổng dịch chuyển trong khi một kẻ làm chủ nhân như hắn thì không?

Nghe có vẻ hơi vô lý nhưng đấy chính là sự thật.

Và đó cũng là lý do tại sao lại có sự góp mặt của Ma vương, bởi Ma vương sẽ đại diện Ma giới và thống trị lục địa của Nhân loại.

✎2305


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận