Isekai Toriwake

Đi vào bên trong Công hội, Gen chậm rãi không vội mà từng bước đi đến nơi quầy.

Rất nhiều cặp mắt đang dò xét, nhỏ giọng nghị luận hắn ngay lúc này, nhưng không còn những lời trêu chọc như vừa nãy, hay lớn tiếng cợt nhả.

Bọn họ không dám, cũng không có cam đảm đó.

Ai biết được lần này mở miệng lại trêu ra đến mầm họa gì?

Một bộ giáp toàn thân đả đủ nói lên gã vừa bước vào đây là một kẻ không tầm thường khiến họ phải kiêng dè.

Bọn họ gặp qua rất nhiều Mạo hiểm giả được trang bị khải giáp, nhưng bộ giáp sắt toàn thân nhìn như đơn giản không qúa cầu kì này lại khiến cho họ có cảm giác vượt trội hơn so với chúng.

Nhưng đó không phải là điều duy nhất họ cảm thấy hay khiến cho họ kiêng kị.

Bọn họ cảm giác rằng kẻ này vô cùng nghênh ngang và tỏa ra một sự tự tin không thể giải thích được, như thể không đặt ai vào mắt và cũng chẳng xem ai ra gì. Chỉ cần ngươi dám tiến lên khiêu khích, hắn ta sẽ chẳng tiếc mà cho ngươi nếm thử nắm đấm.

Nếu như đánh giá về kẻ trong bộ giáp toàn thân này thì chỉ đơn giản tóm gọn trong ba từ mà thôi, không ràng buộc.

Và khi nhìn vào kẻ này qúa lâu, tâm lý họ lại sinh ra một loại cảm giác tiêu cực không thể giải thích, như thể kẻ trong bộ giáp toàn thân này đã bị các vị thần ruồng bỏ.

“Hello, Fiona!”

Với thanh âm ngập tràn sắc thái mang theo hơi thở chết chóc của Wake, hắn lớn tiếng mở miệng chào hỏi.

“A!... Gã này có giọng nói thật kinh dị!”

Một tên Mạo hiểm giả thuộc class kiếm sĩ gần đó chợt rùng mình rồi quay sang nói với đồng bạn là ma thuật sư ngồi ngay bên cạnh.

“Suỵt, nhỏ giọng thôi kẻo hắn nghe thấy bây giờ.”

Vị đồng đội này vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Ực.”

Anh chàng kiếm sĩ nghe thế nuốt một ngụm nước bọt, rụt cổ lại, ánh mắt cẩn thận liếc lên nhìn kẻ trong bộ giáp toàn thân đấy, nhưng kẻ đấy chẳng có vẻ gì là phản ứng lại với anh ta nên bản thân cũng nhẹ thở phào.

“Er?... Là qúy khách sao? Rất vui khi thấy ngài trở lại!”

Fiona thoáng giật mình, mặc dù đã nghe qua thanh âm này nhưng vẫn không kiềm chế được mà bất giác run nhẹ đôi vai.

“Không cần khách sáo, thật ra tôi đang có ý định đăng ký trở thành Mạo hiểm giả, cô có thông tin gì để tôi có thể tìm hiểu hay không?”

Gen phất tay, nói ra mục đích của chính mình.

“A, vâng! Ngài đợi một lát!”

Fiona thốt lên và rất nhanh đưa cho hắn một tờ giấy.

Hắn cầm lấy, đi đến dãy ghế gỗ của những Mạo hiểm giả kia, đặt mông ngồi xuống và bắt đầu chậm rãi nghiên cứu.

Giống hệt như loại giấy mà ngày hôm qua Fiona đưa cho hắn, loại giấy này có màu ố vàng, chất liệu thì vô cùng tệ hại và cứng, nhưng đó không phải là việc hắn cần quan tâm lúc này.

Xem kỹ những gì được viết bên trên, hắn rốt cuộc hiểu rõ hơn về Mạo hiểm giả.

Mạo hiểm giả là một chức nghiệp có tên là Adventurer, giống như tên gọi của nó — mạo hiểm. Ám chỉ sự liều lĩnh, bấp chấp mọi nguy hiểm và tai họa, một trái tim qủa cảm, sẵn sàng đối mặt và luôn tiến về phía trước.

Mạo hiểm giả là những kẻ đi đầu trong việc thám hiểm những vùng đất mới, những lãnh thổ, những nơi mà nhân loại chưa từng đặt chân đến. Không chỉ vậy, họ còn nhận cả nhiệm vụ từ tìm chó lạc cho tới tiêu diệt quái vật khi được yêu cầu từ dân chúng hoặc bất kỳ ai.

Guild Adventurer' có khác gì một tập đoàn làm thuê với chi nhánh và nhân viên hùng hậu trãi rộng trên khắp lục địa cơ chứ?

Một nghề nghiệp tự do?

Gen đương nhiên không trở thành Adventurer chỉ vì để kiếm tiền, hắn cần chính là thân phận Mạo hiểm giả, một thân phận hợp pháp để có thể thoải mái ra vào các thành phố lớn mà không gặp bất kỳ sự ngăn trở nào.

Khoảng một lát sau, hắn đứng dậy, đi đến nơi quầy Fiona đang ngồi.

“Tôi muốn đăng ký trở thành Mạo hiểm giả.”

Đặt lại tờ giấy lên trên quầy, Gen bình tĩnh nói.

Không mất qúa nhiều thời gian, Fiona đưa cho hắn một tờ giấy khác cùng một cây bút lông vũ và yêu cầu hắn ghi lại thông tin của bản thân ngay tại chỗ.

Thông tin vô cùng đơn giản, không qúa phức tạp, chỉ cần thêm vào chỗ trống mà thôi.

Lục địa Aschover, địa điểm Đế đô Kakor.

Mùa đông năm XV.

Tên: Toriwake
Tuổi: 40
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Con người
Nơi sinh: Lục địa Jura
Cha (Có thể bỏ trống): Leonardo da Vinci
Mẹ (Có thể bỏ trống): Mona Lisa
Level: 100
Yêu cầu: Chức nghiệp Adventurer.

Mặc dù với một kẻ giả mạo 40 tuổi như hắn có thể để trống mục cha mẹ hoặc ghi là đã mất, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại nghĩ đến Da Vinci và tác phẩm nổi tiếng của anh ta nên tiện tay thêm vào, dẫu sao thì chẳng ai có thể đi đến vùng biển phía bên kia mà điều tra xác nhận thân phận hợp lý của hắn.

Sau khi xong xuôi, Gen đưa trả tờ giấy lại cho Fiona.

“Của ngài mất ba đồng vàng cho việc đăng ký!”

Fiona dùng hai tay nhận lấy và mỉm cười nói.

“Không vấn đề!”

Lấy ra ba đồng gold đặt nhẹ lên quầy trước mặt Fiona, hắn đồng thời hỏi:

“Tôi phải đợi bao lâu?”

“Ừm, phải mất khoảng ba giờ đồng hồ, ngài có thể đợi tại ghế hoặc là trở lại sau vẫn được!”

Fiona từ tốn đáp.

“Tôi nghĩ mình sẽ quay lại sau, tạm biệt!”

“Vâng, tạm biệt qúy khách!”

Nói xong, Gen xoay người đi thẳng ra hướng cửa của Công hội.

✦✦

Dạo bước tại khu chợ tấp nập của Đế Đô, hiện tại Gen xuất hiện trước mắt người khác trong bộ dạng vô hại của một thường dân.

Không việc gì cần phải nhét mình vào bên trong bộ giáp toàn thân ấy cả, ăn mặc một cách đơn giản với quần vải thô và áo ngắn tay, hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hắn dừng chân trước một cửa hàng rèn, quay lưng lại vào trong và nhàn nhã nhìn dòng người đang qua lại.

“C-rốp!”

Lấy ra một trái táo và đưa lên miệng cắn, tâm tình hắn hiện tại thật sự rất tốt.

“『Cleaning』.”

Không ai nhìn thấy, Gen lấy ra một đồng vàng, búng đồng vàng văng lên không trung cao qúa đầu, sau đó nhẹ giơ tay lên và âm thầm thi triển ma thuật nơi mép miệng rồi lặng lẽ sát nhập và biến mất trong dòng người đông đúc.

Cách 15m bên kia đường, hai đứa trẻ một trai một gái khoảng 10 tuổi đang ngồi ép sát lại với nhau.

Bé gái trông nhỏ hơn bé trai chỉ 1,2 tuổi, dường như bọn chúng là anh em với nhau. Khuôn mặt cô bé khá dơ bẩn, đang nằm co ro kế bên và nhắm nghiền hai mắt, có vẻ như đang ngủ.

Bé trai cũng không khá hơn là bao, ăn mặc không gọn gàng, khuôn mặt cũng không được sạch sẽ, cậu ta liên tục ngửa lòng bàn tay và đưa hai tay về phía trước nơi dòng người đi qua nhưng không một ai thèm ngoảnh đầu lại kia.

“!”

Bất ngờ, một đồng vàng từ không trung rơi thẳng vào lòng bàn tay của cậu bé và chiếu xạ dưới ánh nắng trông vô cùng rực rỡ.

“Oa!”

Khi nhìn kỹ và thấy rõ thứ trong lòng bàn tay mình là gì, cậu bé ngạc nghiên đến mức trợn mắt lên, dường như không tin vào những gì mình đang thấy.

Bé trai vội vàng quay sang và muốn đánh thức bé gái đang nằm co ro bên cạnh, nhưng chưa chờ cậu bé mở miệng thì một phép màu nữa đã xảy ra.

Như có một cơn gió vô hình nào đó nhẹ nhàng quét tới và vờn quanh cơ thể rồi bỗng nhiên biến mất. Cậu bé nhìn thấy, mọi vết bẩn trên tay mình cũng theo đó mà mất đi, chúng tựa như chưa từng tồn tại qua trước đây.

Bé trai há miệng thật to, cậu ta nhìn thấy em gái mình cũng tương tự như thế, từ quần áo cho đến khuôn mặt, cô bé hiện giờ không còn bất cứ một vết bẩn nào bám bên trên.

“Lexa, em mau dậy đi, nhìn xem đây là gì! Là thần linh đấy!”

Cậu bé cười một cách ngây thơ và mừng rỡ, một điều mà đã từ lâu cậu ta chưa từng được nếm trải trên khuôn mặt non nớt này.

“Reeng keeng!”

Tiếng chuông phát ra khi Gen đẩy mở cánh cửa và bước vào một cửa hàng buôn bán vật phẩm ma thuật.

“Chào mừng qúy khách!”

Đón chờ bên trong là một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc bình thường và kính đáo niềm nở đón tiếp.

Vẫn là cửa hàng đó, nơi mà hắn đã đến vào ngày hôm qua để mua hộp kỹ năng.

“Có thể cho tôi biết cậu cần gì được không?

Người phụ nữ mỉm cười tiến lên ân cần hỏi.

“Recovering Skills.”

Gen nhàn nhạt nói.

Người phụ nữ nghe thế bỗng sững sốt, nụ cười trên khuôn mặt cũng bất giác cứng đờ lại.

“Sao thế? Cửa hàng của cô không có thứ tôi cần?”

Gen thấy biểu hiện đó của người phụ nữ thì chợt hỏi.

“Thật xin lỗi thưa qúy khách, kỹ năng mà ngài yêu cầu là một kỹ năng khá hiếm và rất đắc tiền, hiện tại cửa hàng của tôi chưa thể cung cấp kỹ năng mà cậu cần được, thật sự rất xin lỗi!”

Người phụ lập tức khôi phục dáng vẻ ban đầu, bình tĩnh giải thích.

“Vậy nếu tôi trả tiền trước, cô có thể lấy được kỹ năng đó hay không?”

Gen không bỏ cuộc, hỏi.

Người phụ nữ chợt im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đấy, kế tiếp thì nói:

“Có thể, nhưng đó sẽ là một số tiền rất lớn, khoảng 1000 đồng gold.”

Sau khi nói xong thì không kiêng nể tò mò đưa mắt dò xét hắn như thể muốn nói một kẻ nghèo như cậu thì lấy đâu ra số tiền lớn như thế?

“Được thôi! Cô có rương chứ?”

Gen không thèm để ý, lạnh nhạt mở miệng hỏi.

Người phụ nữ nghe thế thì liếc ánh mắt nhìn về vị trí ngón tay của Gen, khi trông thấy chiếc nhẫn như pha lê có màu đen độc đáo thì đoán ra rằng đây là một loại nhẫn không gian nào đó.

Người phụ nữ cười hiểu ý, đáp trả một tiếng rồi đi về nơi quầy, sau đó mang ra một cái rương có chiều cao và chiều rộng khoảng 1m.

Mở nấp rương ra, hắn đặt tay vào bên trong, lập tức 1000 đồng vàng xuất hiện.

Nhấc lên chiếc rương đã được lấp đầy bằng các đồng vàng chỉ với một tay, dường như quên cả cân nặng của nó, hắn đẩy chiếc rương cho người phụ nữ.

Người phụ nữ theo phản xạ đón lấy và ôm trước ngực.

“Vậy bao lâu sẽ có kỹ năng mà tôi cần?”

Gen giả vờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn hỏi.

“Tôi cần phải liên lạc với người quen tại Đế Quốc, sau đó cần họ nỗ lực tìm kiếm... Ừm, có thể chậm nhất sẽ phải mất nửa tháng.”

Người phụ nữ suy nghĩ kỹ rồi trả lời.

“Ồ, không sao. Tôi đợi được... Mà cô không cảm thấy chiếc rương trông khá nặng sao?”

Gen gật đầu, sau đó ánh mắt sâu xa, biểu lộ ngạc nghiên hỏi.

Người phụ nữ nghe thế thì mới chợt nhớ đến mình đang ôm một chiếc rương có chứa 1000 đồng vàng trên người, cô ta lập tức tỏ ra luống cuống, đặt vội chiếc rương xuống nền nhà.

“Cậu không nhắc tôi cũng quên mất, thật sự là rất nặng!”

Người phụ nữ trông như đang thở hổn hển, nói.

“Không sao!”

Gen cười nhạt mở miệng, sau đó quay người bước ra khỏi cửa nhưng vẫn không quên để lại một câu nói:

“Cô có 15 ngày, nếu không như những gì mà cô nói... Elvira, cô nên cầu nguyện đi thì hơn!”

“Reeng keeng!”

Tràn đầy sự uy hiếp trong lời nói, kế tiếp chính là cánh cửa mở ra và đóng lại.

Người phụ nữ có tên là Elvira này lại một lần nữa cứng đờ khuôn mặt, sự ngạc nghiên chỉ có hơn chứ không hề kém.

“Tại sao hắn lại biết ta là ai?”

Phải mất vài phút sau, Elvira mới bình tĩnh trở lại, miệng bất giác lẩm bẩm.

Ánh mắt vô tình nhìn xuống chiếc rương nằm dưới chân, Elvira xoay người đi đến gần cửa của một căn phòng nơi quầy của mình, đưa tay đẩy ra màn che bằng vải màu tím mềm mại, như thể nó được dệt ra từ một loại lụa cao cấp nào đó, cô ta bước vào trong.

Căn phòng có diện tích khá nhỏ, ngoài những đồ vật linh tinh được chất đầy bên trong ra thì đồ nội thất duy nhất là một chiếc giường và một chiếc gương kiểu đứng cỡ lớn. Nhưng điều kỳ quái là, chiếc giường và chiếc gương không hề đồng nhất với căn phòng. Bởi vì căn phòng cực kì cũ kỹ, nhưng chiếc giường và chiếc gương này lại nhìn khá sang trọng và lộng lẫy một cách lóa mắt.

Chiếc giường có đệm màu đỏ, viền màu vàng, và chiếc gương cũng không khác biệt. Chúng như được chế tạo một cách tỉ mỉ, tinh xảo và được nắn nót bởi những bậc thầy tài giỏi nhất.

Elvira đi đến trước gương, nhìn ngắm bóng mình đang soi phía trên và thì thầm một câu ma thuật nào đấy. Bỗng nhiên, cơ thể cô ta tỏa ra một luồng khói đen mù mịt, bao trùm toàn bộ thân thể từ chân cho đến đỉnh đầu.

Chỉ tốn vài giây ngắn ngủi, luồng khói đen tan ra như bốc hơi vào trong không khí với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Khi luồng khói đen bắt đầu tan đi, thân hình Elvira dần lộ ra, không còn là khuôn mặt, cơ thể của người phụ nữ lớn tuổi kia.

Đó là một cô gái trưởng thành có làn da trắng nõn không tì vết với một mái tóc xoăn dài màu đỏ, cô gái này mới thật sự là Elvira.

Nếu Gen có mặt tại đây chắc hẳn sẽ ngạc nghiên mà bật thốt lên, số đo ba vòng có thể nói là hoàn hảo.

Mặc trên người một chiếc váy đen ôm sát cơ thể làm nổi bật ra đường cong gợi cảm, có thể nói, vũ khí bậc nhất của phụ nữ được phô diễn đến mức tối đa.

Sexy, quyến rũ, đây chính là từ ngữ dùng để miêu tả cô ta.

Góa phụ đen, Ma pháp sư bóng tối... Elvira level 203.

✎2677


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui