Isekai Toriwake

Cơ thể Mo Gang run lên bần bật, dù đã ngồi vững chắc trên ghế, nhưng hiện tại trông thân hình anh ta không được vững vàng cho lắm, dường như có thể nhoài người ngã xuống sàn nhà bất cứ lúc nào.

“Ng.. Ngài...”

Cố gắng không di dời tầm mắt ra khỏi người đang trong bộ giáp toàn thân đang ngồi đối diện, cảm xúc trong lòng Mo Gang tràn đầy phức tạp.

“Trong thế giới này, những kẻ nhút nhát không sớm thì muộn sẽ bị đào thải, liệu ngươi cam tâm tình nguyện làm một tên thất bại?”

Không đợi cho Mo Gang kịp lấy lại bình tĩnh, Gen lạnh nhạt nói tiếp, những lời này như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Mo Gang.

“Lạch cạch!”

Tiếp theo, Gen chậm rãi lấy ra trang bị là hai thanh vũ khí và đặt lên bàn dưới sự chứng kiến của Mo Gang.

“Đây là một bộ Dagger Razor cấp độ 140, rất thích hợp với chức nghiệp Sát thủ.”

Nói xong, hắn hời hợt đẩy nhẹ Dagger Razor đến trước mặt Mo Gang.

Không vội vã, Gen vắt chéo hai chân, từng ngón tay đan xen lại với nhau, im lặng chờ đợi kết qủa lựa chọn của Mo Gang.

Cấp độ 140??!!

Mo Gang cảm thấy khó thở, cảm giác như thể không khí chợt loãng đi rất nhiều. Phải biết rằng vũ khí của sát thủ cực kỳ thưa thớt, còn chưa kể đến việc hiện giờ trước mặt anh ta là một bộ Dagger Razor có cấp độ 140.

Mo Gang rất muốn đưa ta ra chộp lấy bộ trang bị này và ôm chằm vào trong lòng, nhưng một khi làm thế, đồng nghĩa với việc anh ta sẽ không thể quay đầu lại được nữa.

Đôi vai Mo Gang run lên nhè nhẹ, mười ngón tay bấm chặt vào đầu gối của mình, dường như anh ta đang đấu tranh tâm lý một cách kịch liệt.

Gen thấy thế chợt nhếch miệng cười khẽ, sau đó cũng chẳng còn đoái hoài đến Mo Gang. Nhàn nhã ngồi đấy, hắn cũng không việc gì phải nôn nóng. Có chăng, người duy nhất đang nôn nóng lúc này chỉ có mỗi Mo Gang mà thôi.

“Haizz... Thôi được rồi...”

Khoảng một lát sau, một tiếng thở dài buông xuôi vang lên, Mo Gang lập tức đưa tay ra cầm lấy bộ Dagger Razor lên và vuốt ve. Sau khi đã đưa ra quyết định, anh ta cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Có vẻ như cám dỗ đã chiến thắng lý trí.

Với một kẻ khao khát được sỡ hữu một bộ song đao của Sát thủ giống như Mo Gang thì bộ Dagger Razor này chính là điểm trí mạng của anh ta.

Khoan hãy nói về vấn đề cấp độ của Dagger Razor, chỉ riêng bề ngoài cũng đã khiến Mo Gang chìm đắm vào và không nỡ buông tay. Dagger Razor có chiều dài chỉ khoảng 2/3 so với một thanh gươm, và phần cán của Dagger Razor thì được trang trí bằng một con rết dài quấn chặt xung quanh toàn bộ phần cán trông vô cùng đẹp mắt.

Càng nhìn, Mo Gang càng cảm thấy thích thú.

“Ngài muốn khi nào tôi ra tay với chúng?”

Mo Gang ngước lên, khuôn mặt cũng tỏ ra kiên định hơn, mặc dù vẫn còn mang theo một chút không tình nguyện.

Chống lại Thế giới ngầm sao? Đây qủa thật là hành động điên cuồng, như vậy có khác gì so với tự sát đâu chứ?

“Chuyện đấy thì tùy ngươi, ta sẽ không can thiệp vào.”

Gen tùy ý phất tay, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, tiếp tục mở miệng:

“Dẫu sao thì cũng tuyên chiến với thế lực của Thế giới ngầm. Vậy nên, ta muốn những kẻ dám can đảm tiến đến dò xét phải chết một cách thống khổ, đây chính là tin nhắn mà ta muốn gửi đến toàn bộ bọn chúng, ngươi hiểu chứ?”

“V.. Vâng...”

Mo Gang gật đầu cười khổ, dẫu sao cũng đã đứng cùng một chiến tuyến, anh ta còn sự lựa chọn nào sao?

Đúng như những gì mà Gen vừa nói, Thế giới ngầm cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta, vậy thà không bằng dứt khoát buông tay làm một vụ lớn rồi sau đó yên giấc ngàn thu.

“Ngươi biết kẻ có tên là Mo Hamus chứ?”

Khi thấy mọi chuyện đã không sai biệt lắm, Gen chợt nhàn nhạt hỏi một câu không liên quan.

“Mo Hamus? Ngài biết chú của tôi sao?”

Nghe thấy cái tên này, Mo Gang bỗng hơi nhíu mày, sau đó thì lập tức giãn ra, ngạc nghiên hỏi.

“Chú? Nói như vậy thì Mo Hamus là em trai của cha ngươi?”

Gen cũng tỏ ra ngạc nghiên không kém gì Mo Gang. Hắn bỗng dưng cảm thấy tò mò, tiếp tục hỏi:

“Vậy chức nghiệp của cha ngươi là gì?”

“Giống tôi thưa ngài, ông ấy cũng là Sát thủ!”

Mo Gang không suy nghĩ nhiều mà lập tức đáp.

Một gia đình theo đuổi truyền thống Sát thủ?

Gen nghe thế không kiềm chế được liếc nhìn Mo Gang, thầm nghĩ.

Hắn có nên cho Mo Gang biết rằng mình đã giết chết chú của anh ta không nhỉ?

Mà thôi, Mo Gang và Mo Hamus... Mong là tình cảm gia đình của cả hai cũng không thân thiết cho lắm!

Và cũng bởi vì Gen nhắc đến Mo Hamus nên đã khơi dậy lòng tò mò của Mo Gang, anh ta sau đó cẩn thận dò hỏi Gen về vấn đề này, và hắn chỉ đơn giản hời hợt giải thích cho qua chuyện.

Mo Gang đương nhiên không biết những việc này, anh ta chợt nhớ ra một việc quan trọng khác, nên vội nói:

“À, phải rồi thưa ngài. T.. Tôi nghe nói rằng, vào sáng hôm nay công chúa Charlottle...”

Nói đến đây thì anh ta bỗng trở nên ấp úng.

“Charlottle? Charlottle làm sao? Chuyện đấy thì liên hệ gì đến ta?”

“Thật ra thì công chúa Charlottle... Cô ta ra lệnh cho binh sĩ hoàng gia dán hình của ngài tại cổng thành... C.. Chỉ cần tìm thấy ngài thì sẽ được ban thưởng...”

“Ban thưởng? Ta làm gì sai à, tại sao cô ta lại muốn truy nã ta?”

Gen nghe thế chợt nhíu mày, sau đó lẩm bẩm tự hỏi, nhưng tiếp theo nhìn thấy biểu hiện muốn cười nhưng không dám cười của Mo Gang thì trở nên trầm ngâm.

Nếu hắn đoán không sai thì công chúa Charlottle muốn trực tiếp cảm tạ hắn.

Nghĩ thông suốt điều này, Gen bất giác được buông lỏng, chuyện này đối với hắn cũng không quan trọng cho lắm.

“Phải rồi, buổi sáng của hai ngày sau ta sẽ thành lập Guild ngay tại chỗ này, nếu ngươi có ý định muốn gia nhập thì đến lúc đó hãy quay lại đây!”

Vứt chuyện của công chúa Charlottle sang một bên, Gen nhìn Mo Gang sau đó không nhanh không chậm nói.

“T.. Thật sự?!”

Mo Gang thốt lên. Khi trông thấy Gen gật đầu thì mừng rỡ, nói:

“Qúa tốt rồi! Qủa nhiên, gọi ngài là hội trưởng không sai mà... Ha ha!”

“Được rồi, nếu không còn vấn đề gì nữa vậy ngươi trước tiên quay về đi, ta còn có việc cần phải xử lý!”

Gen chợt phất tay, bầy ra bộ dáng đuổi khách.

“V.. Vâng!”

Mo Gang đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy. Trước khi quay người rời đi, anh ta bỗng nghĩ đến Shadow ở bên dưới lầu nên dè chừng nhìn Gen, cảm thấy thắc mắc, hỏi:

“G.. Giọng nói của ngài?”

“Ma thuật sao chép âm thanh!”

Gen đơn giản nhàn nhạt giải thích một câu rồi tiếp tục im lặng ngồi đấy.

“Oh, hóa ra là vậy...”

Mo Gang gật đầu như thể đã hiểu.

Thật buồn cười, vậy mà anh ta đã nghĩ...

Mo Gang thầm cười chính mình ngu ngốc, sau đó không lưỡng lự nữa mà quay người đi thẳng xuống lầu.

Mà đợi đã... Ma thuật sao chép âm thanh?

Mo Gang vừa đi vừa lắc đầu, hiển nhiên anh ta chưa từng nghe qua về ma thuật này trước đây, anh ta chỉ thầm trách bản thân thiếu kiến thức.

Sau khi xác định Mo Gang đã hoàn toàn rời khỏi, Gen bắt đầu đưa tay tháo chiếc mũ sắt ra khỏi đầu.

Thuận tiện lấy ra ấm trà ma thuật, hắn đứng dậy rời khỏi ghế rồi đi xuống lầu, tiến đến khu bếp và tự rót cho mình một ấm nước lạnh.

Ngay lập tức, ký tự làm nóng được Ngữ sư khắc bên trong ấm trà được kích hoạt và vận hành.

Chỉ với khoảng cách ngắn ngủi từ khu bếp quay lại ban công, ấm trà ma thuật trên tay hắn cũng đã bắt đầu lan tỏa ra làn khói trắng mờ nhạt.

Lấy ra một hộp trà cũng được mua tại khu chợ, một loại trà có lá khô màu đỏ sậm, hắn rải rắc chúng vào bên trong ấm trà và chậm rãi thưởng thức. Cùng với đó là tận hưởng bầu không khí yên tĩnh, thơ mộng này.

“GRÀO!”

Nhưng chỉ vài phút sau, không khí bị phá vỡ bởi tiếng kêu gầm rú của một sinh vật khổng lồ.

Gen giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt dõi theo phía xa xa.

Trên bầu trời hướng Tây, bóng dáng của hai con rồng với hình thể to lớn đang vỗ đôi cánh, xé toạt mây và bay về hướng này, dường như... Mục tiêu của chúng chính là Đế Đô.

Khoảng cách càng lúc càng gần, độ cao càng bay càng thấp, hai con rồng lượn quanh trên bầu trời Đế Đô như đang muốn khoe mẽ sự hùng vĩ, mạnh mẽ của chính mình.

Khi nhìn thấy rõ level của chúng, ánh mắt Gen lập tức co rụt lại: “K.. Không thể nào... Level 700?!!”

“Ầm ầm!”

Sau khi hắn vừa nói xong, hai con rồng đang lượn quanh trên bầu trời bỗng sà xuống và đáp bên ngoài tường thành, tại vị trí cổng Đế Đô. Nơi mà hắn không còn nhìn thấy bóng dáng của hai con rồng này nữa.

“Tệ rồi đây...”

Gen bất giác lẩm bẩm, sau đó đặt mông ngồi trở lại vào ghế.

Vẫn còn hơn một giờ nữa trước khi Công hội bán đấu giá mở cửa, hắn không nghĩ rằng Long tộc sẽ đến, mà ngược lại còn đến sớm như vậy.

✦✦

Tại một địa điểm khác trong Đế Đô.

“...”

Thu hồi lại tầm mắt từ phương hướng tường thành, bên cạnh Elvira tràn ngập những tiếng nghị luận sôi nổi của những người đi đường.

Tất cả họ đều đang thảo luận xoay quanh hai thành viên Long tộc vừa giáng lâm kia.

Elvira đương nhiên biết vì sao họ lại có mặt tại đây.

Vì cách đây nửa tháng vừa qua, Công hội bán đấu giá — Guild Auction đã cho người quảng bá, tuyên truyền các vật phẩm đấu giá hầu như khắp mọi nơi.

Vậy nên chẳng có gì lạ nếu kỹ năng『Long Ngâm』xuất hiện ở Đế Đô lọt vào tai của Long tộc.

Chỉ cần kỹ năng liên quan đến loài rồng, Long tộc sẽ dùng mọi cách muốn thu hồi chúng.

Nhưng vì Đế Đô là một phần trực thuộc của Đế Quốc, nên việc Long tộc trắng trợn cướp đoạt hộp kỹ năng tại Công hội bán đấu giá là việc sẽ không bao giờ xảy ra.

Phải biết rằng Long tộc cũng không tình nguyện bùng nổ chiến tranh với Nhân loại cho lắm.

Vì ngược dòng thời gian 1000 năm về trước, vị Anh hùng đầu tiên của Nhân loại là Nara Yushioka, đồng thời cũng là người đầu tiên từng sát long, dọa cho toàn bộ Long tộc phải ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Nhưng hiện tại thì Nara Yushioka đã biến mất từ lâu trong dòng sông lịch sử, nhưng biết đâu được, Nhân loại lại buồn chán mà triệu hồi ra một kẻ khác thì sao?

Vậy nên, nói cho cùng thì Long tộc không hề muốn đối đầu với Nhân loại trừ khi bất đắc dĩ.

Nhưng dẫu vậy, hành động đe dọa vừa rồi của hai con rồng kia là không thể thiếu, mục đích của chúng là nhầm vào những kẻ muốn nhắm vào hộp kỹ năng『Long Ngâm』.

Tất cả những việc này đều không liên quan đến Elvira. Trong hình dáng của một phụ nữ tuổi trung niên. Cô ta bước vào trong cửa hàng ma thuật của mình và sau đó khóa trái cửa lại.

Hôm nay cửa hàng ma thuật của Elvira đóng cửa sớm hơn ngày thường, đơn giản vì lúc này cô ta có việc quan trọng hơn cần kịp thời xử lý trước khi qúa muộn.

Đi đến mặt sau của cửa hàng, một cánh cửa nối liền ra con hẻm nhỏ hẹp và hôi hám.

Con hẻm không qúa rộng rãi, khoảng trống hẹp đến nổi cũng không đủ để hai người sánh vai cùng di chuyển.

Ngửi thấy mùi hôi nhàn nhạt trong không khí, Elvira có cảm giác muốn buồn nôn ngay tại chỗ.

Không quan tâm đến vấn đề tiểu tiết này, Elvira lấy ra một đồng vàng từ trong váy áo.

Cầm đồng vàng trên tay, Elvira lập tức thi triển ma thuật lên đồng vàng đó:

“『Locate』.”

Ma thuật định vị mục tiêu, chỉ cần người mà Elvira cần tìm vẫn còn bên trong Đế Đô, chắc chắn rằng cô ta sẽ tìm thấy hắn.

Những kẻ biết bí mật của cô ta, đều phải chết.

✎2338


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui