Isekai Toriwake

Mo Gang sâu sắc nhìn Mo Serious, nội tâm có thể nói cực kỳ không ổn định.

Anh ta mím môi, gào thét sỉ vã trong lòng, sau đó khuôn mặt ủ rũ không nhìn Mo Serious mà chỉ phất tay, giọng điệu ểu oải: “Thôi, thôi, mặc kệ ngươi.”

Nếu hiện tại có một chai rượu trong tay, chắc chắn Mo Gang sẽ không do dự nốc cạn một hơi, tìm người giải bầy tâm sự, thật là tổn thương.

Dù cho biết, Mo Serious không hề có ý gì cả, nhưng điều đó lại khiến cho Mo Gang gợi nhớ đến cha mình. Mỗi khi đối mặt với ông, đáp lại anh là một sự lạnh nhạt đến tột độ, ông ta nhìn anh như đang nhìn một sự thất bại của cuộc đời, khuôn mặt không hề che giấu đi sự thất vọng đó.

Cha anh ta không chỉ tự nghiêm khắc với chính mình, hơn thế nữa còn nghiêm khắc với những người xung quanh.

Tại sao phải tự đầy đọa bản thân như vậy chứ? Tại sao không thể đối xử tốt với nhau mà thây vào đó là khuôn mặt lạnh băng, lời nói lạnh lùng? Mo Gang nghĩ.

Chẳng riêng gì cha anh ta, cả bộ tộc đều như thế, ngoại trừ Mo Serious nói một đằng làm một nẻo ra, bọn họ như những con Skeleton không có cảm tình. Mo Gang cảm thấy như mình không thuộc về nơi ấy.

Điều anh ta từng làm, những trò đùa vặt vãnh của trẻ con cũng chỉ vì có thể tạo sự chú ý với cha mình, anh chưa bao giờ cố gắng để trở thành một người hoàn hảo như ông muốn.

Cha anh ta là trưởng của bộ tộc... đúng vậy, đã là con của tộc trưởng thì cần phải vượt trội hơn so với những kẻ khác đồng trang lứa trong tộc sao?

Qủa là một điều bảo thủ. Mo Gang biếng nhác để so sánh hay ganh đua với nhau.

Mo Gang táo bạo trộm đi skill『Invisible』, kỹ năng Sát Thủ Vô Hình của Đại Thủ Lĩnh bóng đêm, kỹ năng chỉ được tộc trưởng tiền nhiệm trao lại cho người kế nhiệm có đủ khả năng nhất để dẫn dắt bộ tộc. Và đương nhiên, kẻ được cho chỉ biết suốt ngày quậy phá, hết ăn lại nằm, không có tương lai như Mo Gang thì bị xếp vào vị trí cuối cùng trong danh sách là điều hiển nhiên.

Lý do Mo Gang trộm đi kỹ năng『Invisible』không phải vì khát vọng được làm tộc trưởng, hoặc chẳng phải không muốn kẻ khác ngồi lên được vị trí đó.

Làm tộc trưởng sao? Mo Gang nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.

Anh ta chỉ muốn chứng minh với cha mình, để ông ấy vỗ vai anh mà cười một cách tự hào, nụ cười anh chưa bao giờ được nhìn thấy trước đây.

Ai nói anh ta không có tố chất cho chức nghiệp Assassin's?


Ai nói anh ta không đủ bản lĩnh để trở thành một Sát Thủ chân chính?

Anh ta sẽ lật đổ hoàn toàn quan điểm ấy — Phải vậy, trở thành một vị Vua không ngai của bóng đêm, cười ngạo nghễ xem thường hai chữ Sinh Mệnh. Nhưng đó là khi đối mặt với kẻ thù. Còn với người thân, anh sẽ không để họ nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng, thây vào đó là phải luôn tươi cười, anh không muốn trở thành kẻ nối gót cha mình và những kẻ trong tộc.

Đó chỉ là cảm xúc ấp ủ của một thiếu niên khi mới ngày đầu chân ướt chân ráo bước ra bên ngoài thế giới, kéo theo đó là một thanh niên khác không tình nguyện cho lắm.

Và sự rộng lớn của thế giới và hiện thực tàn khốc của lục địa đã vùi chôn ước mơ của Mo Gang, để anh nhận thức những gì mình nghĩ vốn buồn cười thế nào.

Chỉ việc có thể tăng tiến level là cả một qúa trình khắc khổ, giác quan của quái vật nhạy bén hơn nhân loại rất nhiều lần kể cả khi đạt cùng cấp bậc đi chăng nữa.

Giết quái vật có level thấp, thì kinh nghiệm của bản thân sẽ trì trệ. Còn săn giết quái vật cấp cao thì... Bỏ đi, chúng không đuổi giết ngược lại đã là may rồi. Và đó là đối với giống loài quái vật, một khi gặp gỡ chủng loài Ma thú thì tốt nhất nên bật hết tốc độ mà chạy đi.

Và sau bao năm tháng bôn ba đầy rẫy khó nhọc, chàng thiếu niên ngày nào cũng đã dần trưởng thành và đạt được một điều, thây vì sử dụng skill『Invisible』vào vấn đề chém giết. Ngược lại, Mo Gang đã phát huy kỹ năng『Invisible』rất tốt vào mục đích trộm cắp. Không chỉ vậy đây còn là một công việc rất nhẹ nhàng. Anh ta dường như đã kích phát hết mọi tiềm năng mà skill này có thể mang lại, điều mà khiến cho Mo Serious phải lắc đầu ngao ngán, có thể tránh xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu.

Bởi lấy tính cách của Mo Gang, nếu một ngày nào đó hắn bị người ta bắt tại trận khi đang ‘hành nghề’, dù không liên quan gì cả, ai biết được hắn ta có nói ra tên của anh hay không? Nếu vậy thật không biết giấu mặt đi đâu thì mới tốt đây.

Và một điều nữa, do cách ăn mặc của Mo Serious đầy ‘kín kẽ’, nếu nói anh không phải là một tên trộm thì có đánh chết người ta cũng không tin.

Mất một lúc để lấy lại tinh thần, Mo Gang chụp lấy đôi vai Mo Serious như đặt hết toàn bộ niềm tin vào bên trong, nghiêm trang nói ra: “Mo Serious, ta biết ngươi vẫn luôn khổ cực luyện tập kỹ năng Ẩn Thân, vì vậy ngày hôm nay ta trịnh trọng dành riêng thử thách này cho ngươi. Hãy đi vào lãnh thổ của kẻ thù, dò xét xem mục tiêu có bao nhiêu tên!”

“Không cần phiền phức vậy đâu, kỹ thuật của ta đã hoàn hảo lắm rồi, không cần ngươi phải bầy ra thử thách cho ta... Ngươi đi đi, việc này cũng là một trải nghiệm rất tốt dành cho ngươi.”

Mo Serious suy nghĩ, rất nhanh thì đáp lại.

“À... Chà! Nói sao đây nhỉ, ta cũng rất muốn tự mình làm điều đó... Nhưng mà, ta muốn được tận mắt nhìn thấy kỹ năng tuyệt vời của ngươi...”

Mo Gang biểu lộ tiếc nuối, nhưng chưa chờ anh ta nói xong, thân hình Mo Serious đã chìm vào trong bóng tối và biến mất.

Ngay lập tức, giọng nói Mo Serious văng vẳng bên tai Mo Gang: “Ngươi đã thấy rồi đấy, chắc cũng đủ thỏa mãn rồi nhỉ? Giờ thì nhanh đi thôi nào.”


Mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo Mo Gang, nếu anh ta thật sự can đảm đến thế thì lúc này đâu có rơi vào tình hình như hiện tại.

“Ta không nhanh nhẹn được như ngươi, Mo Serious.”

Mo Gang đặt mông ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, cảm thấy đầy ảo não.

“Chính vì vậy ngươi càng phải xông lên phía trước.”

Cơ thể Mo Serious hiện ra trong bóng tối, khoanh tay đứng đấy rồi nghiêm túc nói.

“Nhưng ta không biết điều gì đang đợi lấy ta ở bên trong.”

“Chính vì vậy ngươi càng phải xông lên phía trước.”

“Aiz... Nếu chờ đợi ta bên trong là cái chết thì sẽ thế nào?”

“Chính vì vậy ngươi... đừng lo lắng, ta không đảm bảo thi thể ngươi vẹn toàn, nhưng ta hứa sẽ đích thân chôn cất ngươi.”

“Mẹ ngươi, Mo Serious.”

Mo Gang cũng chẳng ngẩng đầu lên, ảo não mắng một câu.

Mo Serious chợt thoáng suy nghĩ, sau đó hỏi: “Nếu hiện tại thây vì phải dò xét mà ngươi vào để ăn trộm thì sao?”

“Đương nhiên là tâm trạng rất thoải mái.”

“Vậy hãy vào bên trong trộm hết vũ khí của chúng đi.”


“Gì cơ?!”

“Ngươi nghe rồi đấy.”

Mo Serious tỏ ra lạnh nhạt, tiếp tục nói: “Nếu chúng đã không có vũ khí, chẳng phải lúc ấy cũng chỉ như cá nằm đợi ngươi róc thịt?”

“Ừhm, điều này ngươi nói rất đúng!”

Mo Gang vung nắm đấm ra, hớn hở nói. Nhưng rồi rất nhanh lại quay về bộ dạng ủ rũ, thấp giọng mở miệng: “Lỡ đâu... tồn tại một kẻ mạnh nào đó ở bên trong thì sao?... Có vũ khí hay không cũng đâu vấn đề gì.”

“Vậy thì bỏ chạy, nếu ngươi đã không thể vậy thì rời khỏi đây, rời khỏi Đế Đô này.”

Mo Serious lại nói, không như Mo Gang, giọng điệu Mo Serious hết sức bình tĩnh.

Khi vừa bước ra khỏi quán rượu, Mo Serious đã nghe Mo Gang đơn giản tường thuật lại về chuyện này. Chỉ biết, Mo Gang trộm của một gã nào đấy, và thuộc hạ của tên đó đang toan tính việc trả thù.

Qủa nhiên, đi đêm có ngày gặp ma.

Mo Serious tỏ vẻ lắc đầu.

Hiển nhiên rằng Mo Gang đã không kể toàn bộ sự thật, nếu Mo Serious biết gã nào đấy là thành viên của Thế Giới Ngầm, tổ chức nắm giữ trong tay vô số guild lớn nhỏ trên bảng xếp hạng của lục địa thì sẽ có cảm giác gì.

“Chạy thoát sao?”

Mo Gang lẩm bẩm, câu nói này không phải nói với Mo Serious, mà chỉ đang tự hỏi chính mình.

Tiếp theo, Mo Gang trầm tư nhìn lại bộ Dagger Razor bên người. Anh ta nhớ lại những lời mà Gen đã nói.

Trở thành Vua Sát Thủ đã là mục tiêu xa vời với anh ta. Nhưng, kẻ có thể khiến cho Nhân loại phải sợ hãi mỗi khi đêm xuống?

Biết rằng Gen lúc ấy chỉ ‘chém gió’ để anh ta nhận lấy bộ Dagger Razor và tâng bốc để anh xử lý công việc vặt vãnh này mà thôi, nhưng vì bộ trang bị này qúa mức mê hoặc với một kẻ chỉ mới level 53 như anh ta.

Nhưng khi chân chính đối mặt với vấn đề, thì mới biết mọi việc khó khăn ra sao.


Đúng thật là vậy, Gen qủa thật chỉ khoác lác với Mo Gang. Vì đừng nói là Mo Gang, kể cả hắn cũng không tự tin lắm việc bản thân có đủ khả năng ‘dọa’ cho Dị giới phải sợ hãi hay không. Ma Tộc, Thần Tộc, Long Tộc, Thú Tộc và cả một mớ chủng tộc lúc nha lúc nhúc đếm không xuể nữa... Thật đau cả đầu.

Mo Gang chậm rãi đứng thẳng người dậy, hít một hơi thật sâu để tìm về cảm giác bình tĩnh.

Đã không còn biện pháp nào khác, thây vì ngồi yên đợi kẻ thù trong lúc đó tính kế, vậy sao không đánh phủ đầu để chúng trở tay không kịp? Mo Gang thầm nghĩ.

“Mẹ nó chứ, dò xét làm gì cho mất thời gian... Lão cha già khốn khiếp, hôm nay thằng con này của ông sẽ liều lĩnh một lần cho dù sinh mệnh có chấm dứt đêm nay đi chăng nữa...『Invisible』!!!”

Mo Gang như đồng dạng hóa điên, cũng trông tựa một tên quẩn trí, đôi mắt đỏ ngầu lên như sắp khóc đến nơi, cuối cùng thi triển kỹ năng khiến cơ thể tan ra trong không khí đạt tới trạng thái vô hình, biến mất hoàn toàn trong đêm tối tĩnh mịch.

Không biết động lực nào khiến Mo Gang phản ứng điên cuồng như thế nhỉ? Chắc rằng đóng vai trò phần lớn bởi do cha mình, cùng với những cảm xúc bản thân đã kiềm nén bao năm qua.

Thấy thế, bên dưới miếng vải bịt mặt đó, Mo Serious nhếch miệng lên cười khẽ.

Điều mà Mo Gang thiếu, chính là bộ mặt ‘Sát nhân’ của chức nghiệp Assassin's. Thử hỏi, là một Sát Thủ nhưng lại không dám giết chóc, liệu có buồn cười không?

Còn chưa kể, skill mà Mo Gang nắm giữ được mệnh danh là tuyệt đỉnh của sự giết chóc, nếu không sử dụng vào đúng mục đích thì thật uổng phí.

Cho dù kỹ năng của Mo Serious có tốt, nhưng đó cũng chỉ mượn nhờ bóng tối và ẩn giấu đi chính mình mà thôi. Ngược lại, Mo Gang thì biến mất hoàn toàn theo nghĩa đen, đích xác như hòa tan và biến mất trong không khí.

Mo Serious thở dài.

Nhưng mà, muốn chân chính xác nhập vào trạng thái hư vô thì vẫn còn kém xa lắm, chỉ cần giác quan tinh tường thì sẽ lập tức phát hiện ra điểm yếu chí mạng của Mo Gang. Cũng vậy, anh ta và Mo Gang giống như sự tương phản của lẫn nhau.

Mo Serious không thể hoàn toàn biến mất chính mình hệt như Mo Gang, nhưng bù lại có thể nhịp nhàng che giấu một cách kỹ lưỡng, còn Mo Gang thì hoàn toàn ngược lại.

Nhưng, nếu như một ngày nào đó Mo Gang có thể che dấu được hơi thở của bản thân, làm cho cơ thể đạt tới mức độ nhẹ như một đóa hoa bồ công anh trong gió... Thì qủa thật là thảm họa cho bắt cứ ai phải đối mặt, nghĩ thôi đã thấy hãi hùng rồi.

Vì người ta vẫn nói, kẻ thù đáng sợ nhất chính là kẻ bạn không thể nhìn thấy, câu nói này không chỉ đơn giản là ẩn dụ.

Nhưng mà, nếu Mo Gang có thể làm được điều đấy, thì đúng thật heo mẹ cũng biết leo cây.

✎2346


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận