Isekai Toriwake

Nhận ra động tĩnh của Riva, một tên lù lù bước đến hét thẳng vào mặt cô:
“Con nhãi này, ngươi đang khóc sao?! Khóc cái quái gì!!”

Gã nói xong, biểu lộ còn kèm theo chút thích thú.

“Ngươi nên biết bổn phận của mình đi, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn làm một con nô lệ, đó mới là bản chất của lũ nô lệ các ngươi!”

Một gã khác cũng lên tiếng dọa nạt. Hiển nhiên rằng chúng không cảm thấy Riva đáng thương hay cần phải đồng tình. Đây chính là quy tắc sinh tồn. Chủng tộc yếu hơn và không thể tự bảo vệ mình chỉ có thể chịu sự đầy đọa.

“Được rồi, các ngươi ngưng lại đi. Chẳng thú vị gì cả.”

Kẻ dẫn Riva tới chợt mở miệng nhắc nhở những tên còn lại. Ngay lập tức, hắn quay sang lạnh nhạt nói với cô:  “Ta có thể cảm nhận sự sợ hãi từ ngươi, nhưng ngay bây giờ ngươi sẽ phải ‘tiếp đãi’ ngài Robert. Nhớ, đừng nên để ngài ấy cảm thấy thất vọng hoặc nhìn thấy những giọt nước mắt không mong muốn này. Tốt hơn hết rằng ngươi nên kìm chúng lại đi. Vì nếu không, đó sẽ là cái kết rất tệ dành cho ngươi. Đi thôi.”

Sau khi câu nói có chút ép buộc xen lẫn khuyên nhủ này kết thúc, hắn tiếp tục nắm lấy khủy tay Riva, và kéo cô đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người. Dẫu vậy, tất cả vẫn rõ ràng nghe thấy âm thanh tiếng khóc thút thít như đang cố che giấu phát ra từ cô được truyền đến từ xa.

Hiển nhiên cô không thể biết Robert trong miệng tên này vừa nhắc đến là ai, nhưng có một điều không thể nghi ngờ rằng hắn ta cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.

Và sau khi cả hai rời khỏi, mấy tên này tiện đà lấy đó như là chủ đề, tiếp tục bép xép với nhau.

“Con ả ngu xuẩn, cứ phải tỏ ra mình đáng thương thì mới tốt sao?”

“Khà khà, ngươi không cảm thấy như vậy thì mới kích thích sao? Ta thì rất khoái điều đấy!”

“Công nhận! Ta hoàn toàn đồng ý điều này với ngươi. Nhưng đáng tiếc Robert lại là một qúy ngài rất khó nuông chiều!”

“—Ha ha ha!!!”

“Này, các ngươi đoán rằng kết qủa của ả sẽ ra sao?”

“Đương nhiên là kết cục sẽ rất tệ, nếu may mắn thì ả ta sẽ không bị Robert dằn vặt cho tới chết. Gã mập đấy là một kẻ rất biết cách tra tấn người khác bằng những trò biến thái, sẽ là một phép màu nếu con ả vẫn còn thở sau khi được đưa ra khỏi phòng.”

“Các ngươi cần phải biết con ả tộc Elf này vẫn còn là trinh nữ đấy, rất hiếm khi một món hàng nguyên vẹn được giao cho chúng ta. Thật đáng tiếc, một món hàng ngon như vậy lại sắp bị tiêu hủy trong tay Robert.”


“Hừ! Ta thà bị một đàn Goblin bao vây cũng đỡ hơn tảng thịt lợn đó đè lên người!”

“Khục—!”

“—Ha ha ha!!!”

Mo Gang đứng ở một bên, kỹ năng『Invisible』vốn luôn được phát động, vì vậy ma lực trong cơ thể tiêu hao theo từng giây trôi qua, nhưng có vẻ như anh chẳng đoái hoài đến việc cỏn con đó. Vểnh lên đôi tai, Mo Gang vẫn luôn nghe ngóng và chứng kiến mọi việc diễn ra trước tầm mắt.

Robert? Khi nghe thấy cái tên này, Mo Gang có chút bất ngờ, nhưng sau đó hai mắt khẽ híp lại thành một đường kẻ.

Thật không ngờ rằng gã mập ấy lại trốn ở đây, cứ ngỡ gã ta đã rời khỏi Đế Đô rồi chứ.

Nếu nói bản thân Mo Gang muốn giết ai nhất, hẳn rằng tổng kết sẽ là Robert, là nguyên nhân đã dẫn dắt anh ta tới khoảng khắc bắt đắc dĩ này. Và cũng chính vì vậy, mối quan tâm hàng đầu của Mo Gang hiện tại đã được chuyển dời sang Robert, kẻ khiến anh ta suýt chút nữa đã phải bỏ mình.

Nếu hắn cũng có mặt ở đây, vậy thì tới lúc cần phải kết toán sổ nợ lẫn nhau rồi.

Nhưng đợi đã, việc trước mắt là cần phải tìm ra vị trí của Robert trong ngôi nhà.

Mo Gang bắt đầu di chuyển, anh ta hạ thấp người, lom khom đi vòng qua mấy tên thuộc hạ của Eyebrow rồi tiến thẳng về hướng một nam và một nữ nô lệ vừa mới rời khỏi kia. Mặc dù động tác không được bài bản, nhưng tư thế của anh hết sức cẩn trọng. Đồng thời, trong lúc đó Mo Gang cũng không quên nhìn đông ngó tây để tìm kiếm bóng dáng của Mo Serious.

Anh ta nhận định Mo Serious đang ở đâu đó trong này, nếu như cả hai có thể hỗ trợ, giao tiếp lẫn nhau khi hành động thì sẽ rất tuyệt vời. Nhưng tình thế giữa bọn họ bây giờ chẳng khác nào đang chơi trò bịt mắt bắt dê. Chỉ có duy nhất một đồng bọn cùng đột nhập vào hang ổ của kẻ địch nhưng đáng buồn thây chính mình lại không thể liên lạc được với người còn lại, cảm giác này khiến Mo Gang cảm thấy rất ‘nhột’.

Một kẻ sở hữu kỹ năng vô hình, một kẻ thì biết ẩn thân vô cùng vẹn toàn, và khi cả hai cùng hành động mà không hề có kế hoạch được vạch ra, vậy thì lạc mất nhau là điều hiển nhiên.

Mà chẳng sao cả.

Ngôi nhà này cũng không ngoằn ngoèo hoặc tính là qúa lớn, chỉ cần có chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì sẽ rất dễ dàng phát hiện ra nhau.

Mo Gang tự an ủi mình. Vì những điều này không gây tổn thương bằng việc Mo Serious tự ý bỏ về nửa chừng.

Rất nhanh thì mọi suy nghĩ thoáng bị Mo Gang phủi bay sạch sẽ ra khỏi đầu khi anh ta nhìn thấy gã kéo lấy cô gái Elf kia, hai người họ lúc này đang đứng trước cửa của một căn phòng nào đó.


Không cần phải đoán Mo Gang cũng chắc bẩm rằng đây hẳn là căn phòng của Robert.

Ở đằng trước của cánh cửa, nơi đối diện là chiếc đèn cầm tay bằng sắt đã có dấu hiệu gỉ sét được đặt trên kệ. Giữa không gian đen kịt này, ánh lửa tí hon từ chiếc đèn khẽ đung đưa làm cho ánh sáng cũng vì thế lây động trong sự mờ ảo.

“Kéttt~~”

Cánh cửa được đẩy mở từ bên trong, âm thanh phát ra từ cái bản lề đã cũ ấy, nó kêu lên một cách chậm chạp và cũng đầy nặng nề. Và khi giai điệu từ cánh cửa vang lên, tất cả như bị lôi kéo vào bầu không gian ngập tràn ma mị.

Còn đối với Riva, nhìn cô lúc này khá là thất thần. Âm thanh lạnh lẽo của cánh cửa vang lên, nó giống như cõi lòng nặng trĩu của cô bây giờ. Đầu óc trống rỗng được lấp kín bởi sự tuyệt vọng, cô ước rằng giá như có một con dao thì sẽ tốt biết mấy, cô sẽ tự tay mình kết thúc sự đau khổ này. Bởi vì chẳng có sự ma mị hoặc đáng sợ nào, có thể so sánh bằng việc bản thân vốn đã đắm mình ở địa ngục.

“Ngài Robert, ả nô lệ theo như lời ngài yêu cầu đây.”

Dưới góc độ của Mo Gang, anh ta trông thấy gã bên cạnh cô gái Elf đưa mắt nhìn thẳng vào căn phòng rồi lạnh nhạt nói ra với gương mặt không có qúa nhiều biểu cảm.

“Hừ! Thật lề mề, các ngươi khiến ta đợi qúa lâu rồi đấy lũ hề này!”

Robert xuất hiện với khuôn mặt đang ngái ngủ trong bộ quần áo ngủ rộng thùng thình của qúy tộc, gã dùng một tay nắm lấy cánh cửa, tay còn lại thì bận bịu xoa xoa khuôn mặt béo phì của mình.

Cũng chính vì sự có mặt của Robert, bầu không khí ma mị thoáng chốc đã tan rã, thây vào đó là cảm giác buồn nôn trong dạ dày

“Ồ?”

Làm cho mình tỉnh táo, Robert thích thú thốt lên khi nhìn thấy rõ ‘món hàng’ ở trước mặt, hắn đặt chân bước qua cửa, sau đó dùng biểu lộ nghịch ngợm rồi dò xét Riva.

Kiểu tóc vàng nhạt với mái dài, trên người cô chẳng hề đeo bất kỳ thứ trang sức óng ánh nào. Trong bộ váy lụa không tay có màu sắc trắng này, trông cô rất bình dị nhưng cũng thật đẹp đẽ như một viên pha lê tỏa sáng theo cách đơn giản nhất.

“Ngẩng đầu của ngươi lên!”

Robert nói.


Nhìn Riva chậm chạp không thực hiện, gã phụ trách mang cô tới thấy thế lạnh giọng quở trách: “Ngươi điếc sao? Mau làm theo lời ngài ấy!”

Cơ thể Riva khẽ run lên bần bật, cô dùng hai tay siết chặt lấy hai bên của chiếc váy, nơi đó như thể là chỗ để cô có thể xả ra sự uất ức của chính mình.

Cô nâng đầu lên một cách bất lực.

Dẫu nước mắt từ khóe mắt đang chảy ra thành vệt dài lắng động nơi gò má cô, nhưng bộ dạng vẫn tỏ ra đủ kiên cường khi trực diện đối mặt với Robert.

“Tuyệt, rất tuyệt. Hà hà, đẹp lắm!”

Robert vỗ tay khen ngợi. Nhưng sau đó khuôn mặt bỗng đanh lại, gã bất ngờ giơ tay ra chụp lấy cằm của cô: “Câu nói đó là ta dành để bầy tỏ vẻ đẹp của ngươi... Còn về nghị lực sao? Ta không muốn nhìn thấy cái ánh mắt đó thêm một lần nào nữa, ngươi nghe rõ chứ? Nếu để ta nhìn thấy, thì đừng trách tại sao ta lại đục khoét đi hai mắt của ngươi!”

“Hết bổn phận của ngươi rồi đấy, mau chóng biến đi, đừng có mà quấy rầy ta!”

Robert lạnh lùng quay mặt sang, câu nói này là dành cho gã đứng bên cạnh.

Kế tiếp hắn luồn cánh tay ra phía sau gáy Riva và giật mạnh tóc của cô.

“Aaaa!!!”

Cô bật thét lên vì đau.

Robert thì tỏ ra phấn khích với điều đó, nó như một luồng khí nóng chảy xuôi trong từng tế bào của hắn. Gã cứ thế nắm chặt lấy tóc Riva, rồi mạnh mẽ kéo cô vào phòng mình trong sự giẫy giụa chống trả yếu ớt.

Kéo lê Riva một cách bạo lực, Robert tiện tay đóng sầm cánh cửa lại.

Ở bên trong, Robert ném cô ngã lên giường rồi đe dọa nói: “Ngươi nên tự biết điều một chút, đừng khiến ta phải giết ngươi, ta không hề muốn làm vậy một chút nào cả!”

Riva co rút cơ thể lại như một chú cừu run rẩy, mặc cho da đầu đang đau rát vì hành động bạo lực vừa rồi, ánh mắt cô chứa đầy hoảng sợ và cảnh giác nhìn về phía Robert.

Đáp lại cái nhìn từ cô, gã chỉ đơn giản cười một cách hèn mọn rồi bước đến chỗ chiếc tủ đứng, với tay lấy ra một chiếc roi da.

“Ngươi an tâm, trò vui của chúng ta giờ chỉ mới bắt đầu thôi!”

Robert vừa vuốt ve chiếc roi vừa đơn điệu liếm láp môi nhìn cô nói ra. Song, hắn bắt đầu từng bước áp sát lại hướng cô.

“Con nhãi, cởi quần áo của ngươi ra! Nếu ngươi mặc nó thì làm sao có thể đầy đủ cảm nhận được sự đau đớn hoàn mỹ?”


Robert phe phẩy chiếc roi trong tay, đồng thời mở miệng nói với cô như thể đây chỉ là một việc vặt vãnh.

“Không... Xin ngài... Làm ơn đừng làm thế với tôi...”

Riva đẫm nước mắt lên tiếng van xin.

“Hừm! Đừng ép ta phải tự tay giúp ngươi làm điều đó!”

Robert chợt ngừng động tác phe phẩy, gã lạnh lẽo đáp lại, nhưng cũng không quên nhấn mạnh từng câu.

Riva run rẩy mãnh liệt hơn, cô vô thức ghì chặt váy áo của mình, và lắc đầu một cách dữ dội.

“Được thôi! Khà khà, đây chính là sự lựa chọn của ngươi đấy nhé!”

Robert tiến tới bên cạnh cô, gã dùng cánh tay to béo tóm lấy cổ và nhấc bổng cô lên.

“Phải, ngươi cứ vùng vẫy đi con khốn, ta rất mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ lõa lồ của ngươi lắm!”

Gã kề sát bên tai Riva và từ tốn mở miệng. Nói xong bằng giọng điệu xem thường, gã còn dùng mũi ngửi ngửi mùi vị được phát ra từ trên người cô.

Robert luồng ngón tay vào vai áo của Riva, ngay khi hắn chuẩn bị giật tung và xé toạt nó ra thì bất chợt tiếng gõ cửa vang lên.

Gã bất giác đình chỉ động tác, khuôn mặt phẫn hận nhìn chằm chằm vào cánh cửa nghiến răng tức giận nói ra: “Ta chẳng phải đã yêu cầu ngươi biến đi rồi sao?!”

“Kéttt~~”

Khi câu nói của Robert chấm dứt, cánh cửa bỗng tự động được mở ra. Vẫn cái âm thanh ma mị ấy, nó mở ra một cách từ từ giống như không có sự tác động của con người. Cảm giác này y hệt như một cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm cho cánh cửa nhẹ nhàng đẩy mở.

Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí trầm lặng bao trùm khắp cả căn phòng từ bên trong lẫn bên ngoài.

Hiển nhiên rằng chẳng có ai ngoài đấy cả.

Nhưng Robert và Riva thì sẽ không cho rằng như thế.

Vì cơn gió... sẽ không biết gõ cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận