Isekai Toriwake

Quay lại khoảng thời gian tại cung điện hoàng gia.

Sau khi Celestia đuổi lui sáu vị hiệp sĩ ra ngoài thì lúc này Fastidious mới có cơ hội và khoảng trống tiến lên kiểm tra trạng thái hiện tại của Gen.

“Weekly, Magi cả hai lại đây... Phụ giúp ta tháo dỡ bộ phận giáp ngực của qúy ngài đây.” Fastidious nói trong khi ánh mắt ông ta như một chiếc máy quét đảo qua lại cơ thể hiện đang bất động của Gen. Công việc tuy rất đơn giản, cho dù kẻ ăn mặc bộ giáp toàn thân này có thật sự bị thương hay không nhưng vì mệnh lệnh của Charlotte, Fastidious đương nhiên phải kiểm tra một cách chu toàn và tỉ mỉ.

Magi?

Như một giọt nước khoáy động mặt hồ yên tĩnh từ sâu bên trong hắn, dưới chiếc mũ sắt chỉ có chút kẽ hở ấy, Gen chậm rãi mở mắt ra. Vì cái tên này, cùng với chủ nhân của nó, là một phần ký ức quen thuộc của thân xác mà hắn đang mang.

Khi đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn được mở ra, cũng là lúc từng hình ảnh của qúa khứ như hiện ra trước mắt hắn, đó như thể một đoạn dữ liệu đang trong phân đoạn, qúa trình được tải lên.

Đa phần trong số chúng, đều là những ký ức thuở bé của Gen và một tên nhóc với khuôn mặt non nớt, ngây dại mỗi ngày đều lẽo đẽo bám đuôi hắn.

“C-Chào anh, em là Magi... Hìhì, rất vui được gặp anh, anh tên là gì vậy?”

“... Gen.”

“Ô, anh đang gạt em phải không? E-Em nghe thấy cha mẹ anh đều gọi anh là Alex cơ mà? Liệu đó có phải tên anh không?”

“...”

“E-Em nghe mọi người trong làng bảo rằng gia đình anh từng là qúy tộc nhỉ? Điều đó có phải là sự thật không?”

“... Phải.”

“Wow, thật tuyệt! Thật sự, em chưa từng gặp một qúy tộc nào trước đây cả!”

“Vì bọn họ sẽ chẳng bao giờ đến nơi khỉ ho cò gáy này đâu.”

“Sao anh lại nói vậy? Chẳng phải gia đình anh cũng đến đây hay sao?”

“Vì chúng tôi không còn là qúy tộc nữa.”

...

“Alex! Alex!... Em nghe nói anh và cha sẽ tới Tế Đàn của thị trấn bên ngoài để thức tỉnh ma lực???”

“Ha... Ừ, phải vậy. À phải, tôi không cho phép cậu gọi tôi là Alex nữa, có nghe hay không! ”

“Ơ, vì sao vậy?”


“Chỉ có cha mẹ mới gọi tôi như thế,  không phải cậu.”

“Vậy em phải gọi anh là gì?”

“Chẳng phải đã nói với cậu rồi hay sao, tôi là Gen.”

...

“ Ồ, Anh đều luyện kiếm mỗi ngày sao? Thật đáng ngưỡng mộ, anh chăm chỉ thật đấy!”

“Cậu không có việc gì để làm sao? Đừng mỗi ngày đều làm phiền tôi như thế.”

“Từ khi sinh ra cơ thể em đã yếu đuối hơn những người cùng trang lứa. Đáng tiếc, thể lực của em không cho phép bản thân trở thành một kiếm sỹ. Không chỉ vậy... Trưởng làng còn nói qua, cả đời này em đều sẽ không thể thức tỉnh được ma lực.”

...

Nằm trên giường, Gen khẽ liếc mắt sang và chú ý tới thiếu niên tên là  Magi đang cặm cụi tháo bỏ giáp ngực cho hắn.

Gen cùng với Magi, cả hai rời khỏi làng cùng nhau và lang bạc tới nơi này. Hắn dựa vào kiếm thuật, may mắn được gia nhập vào hàng ngũ binh sĩ của Đế Đô, nhưng Magi thì không được khả quan như vậy.

Vốn có sở trường xử lý qua thịt động vật từ khi còn bé, nên cậu ta xin được công việc phụ giúp cho một cửa hàng nhỏ tại khu chợ.

Công việc khá nặng nhọc, bởi không chỉ xử lý qua toàn bộ nguyên liệu, Magi còn phụ trách khiêng vác chúng, với một kẻ có thể lực thấp như cậu ta thì điều này khá khó khăn.

Còn đối với Gen, ngoài Magi ra, hắn không quen thuộc ai tại Đế Đô này, vậy nên mỗi khi bản thân rảnh rỗi, hắn thường ghé qua phụ giúp cho cậu ta.

Thời gian cứ vậy thấm thoắt trôi qua.

Để rồi cho tới một ngày, Gen nhìn thấy Magi hớn hở chạy đến chỗ hắn và thông báo rằng Fastidious tình cờ nhìn trúng chính mình và quyết định mang theo để bồi dưỡng.

Trời ạ, Fastidious là ai?

Đó chính là một trong hai ma thuật sư lợi hại nhất Đế Đô, đồng thời là một trong số ít nhân loại trên lục địa này sở hữu chức nghiệp hiếm lạ.

Tới lúc này thì Gen mới biết, hóa ra cậu nhóc này là một Witch bẩm sinh.

Hắn nhớ rõ, khi ấy hắn còn ngưỡng mộ và ghen tị với cậu ta một đoạn thời gian dài đâu, bởi đó là một chức nghiệp vô cùng bá đạo.

*Cạch*


Lúc này, dòng suy nghĩ của Gen bị gián đoạn khi Magi cùng với người học trò khác của Fastidious tháo ra giáp ngực của hắn. Có vẻ phần giáp đã tả tơi, vì khi cả hai vừa nhấc nó ra khỏi thì có vài nơi chợt tách rời và rơi vỡ vụn xuống sàn nhà.

“Ồ!”

Hắn chợt nghe thấy Celestia kêu lên.

Hắn im lặng liếc sang thì phát hiện cô ả này đang trừng mắt nhìn vào ngực và bụng của hắn, biểu hiện gương mặt thì vô cùng phong phú.

“Thật không nghĩ ra một người xấp xỉ trung niên lại có làn da bão dưỡng tốt như vậy. Không chỉ thế... Thử nhìn vào từng khối cơ bắp này mà xem, tràn đầy lực lượng, vóc dáng hoàn mỹ... Vượt trội hơn nhiều mấy gã ‘tinh tinh’ ngoài kia.”

Celestia tấm tắc nói. Hiển nhiên, người cô ấy nhắc tới chính là những hiệp sĩ của hoàng gia kia.

Gen nhếch miệng lên.

Hắn từng khỏe hơn người bình thường chỉ một chút mà thôi, thân thể hắn được cải tạo như hiện giờ phần lớn đều là thành quả của levels.

Thế giới này thật sự kỳ diệu, khi phát hiện bên ngoài cơ thể thay đổi thì bản thân hắn cũng từng ngạc nhiên qua đây. Nắm đấm của hắn rất cứng, Tall Bonbon có lẽ không bàn cãi gì về việc này

Hắn cũng từng suy nghĩ qua, nếu levels tới một cấp độ nào đó thì có phải thân thể hắn sẽ không khác gì xe bọc thép?

Fastidious tiến lên, ông ta rút cây đũa phép từ bao da bên hông ra và chỉ vào người Gen, miệng đồng thời lẩm bẩm.

Gen thấy, dù được gọi là đũa phép, thực chất trông nó chả khác mấy một nhánh cây xiu vẹo, cằn cỗi.

Chỉ trong tích tắc khi Fastidious vừa niệm chú, áng sáng từ đầu đũa phép dần phát sáng lên, từ nhạt cho tới đậm.

Ông ta vừa thực hiện cùng lúc hai ma thuật mà không gặp chút xung đột nào.

Reparifors — Chữa trị trạng thái.

Brackium Emendo — Bùa nối xương.

Có thể dễ dàng nhìn thấy, khi Fastidious thi triển chúng, cơ thể Gen cũng theo đó lập lòe ánh sáng nhẹ nhàng, đây là Reparifors, nó mang theo hiệu quả chữa trị có đặc tính ôn hòa.

Tiếp theo bùa chú nối xương, chỉ thấy đó là từng ký tự kì lạ không nhanh không chậm bắn ra từ đũa phép và rơi xuống người hắn.

Thật phiền phức, lọ Health Points (HP) để dùng làm gì chứ.


Mặt khác, vì lòng tốt của Charlotte mà hắn bị hiểu lầm rồi được ‘khuâng vác’ về đây, dù sự thật có chút không vui, nhưng sau khi xuy xét thì hắn chợt có ý định khác cần làm ở đây.

Chính vì quyết định đó, hắn mới kiên nhẫn nằm đây mặc Fastidious ‘biễu diễn’.

Hắn muốn vào thư viện Hoàng gia.

Và cũng trong lúc Gen ‘thảnh thơi’ nằm đó, thì bên ngoài lại đang diễn ra một việc khác.

Giữa khung cảnh trầm lặng của Đế Đô, không khí lạnh rét của mùa đông đang lặng lẽ kéo về, cùng giữa không trung là đầy trời tuyết bay, có hai bóng người khoác lên mình chiếc áo mũ trùm đang cất bước chậm rãi đi trong đêm.

Hai người này, họ là một trong số các vị khách che dấu thân phận vừa có mặt tại Công hội Đấu giá kia.

Thời điểm này, cuộc đấu giá vẫn còn tiếp tục diễn ra, cũng có thể sẽ tổ chức tới tận nửa đêm. Vì trước khi rời đi, họ nghe thấy Công hội đột nhiên thông báo sẽ đấu giá một số lượng lớn vật phẩm trang bị ma thuật không nằm trong danh sách.

Nhưng, nguyên nhân cả hai sớm hơn từ bỏ... Vì có tham dự đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Mục tiêu của họ là bức tượng kia, nhưng chả ai ngờ được một thành viên của Thần tộc lại xuất hiện tại đó, cái gã thô lỗ ấy.

“Lotus, ngươi nghĩ sao về toàn bộ việc này?”

Một lúc sau, bóng người đi trước chợt lên tiếng nói, sau đó giơ tay phủi rớt bông tuyến rơi bám trên vai. Người này có giọng nói đầy nam tính, nhưng giọng điệu rất lạnh nhạt, chẳng thể nhìn ra cảm xúc gì đáng nói.

“Thưa ngài Vam, thuộc hạ cảm thấy đây là chuyến đi vô ích...”

Phía sau, người còn lại nghiêm trang trả lời, đồng dạng cũng là nam giới. Khác biệt, người này có giọng nói trẻ trung hơn khá nhiều, và khi anh ta mở miệng thì thanh âm chứa đầy sự cung kính đối với người đàn ông tên là Vam kia.

Bởi, người đàn ông trước mắt này được gọi là Vam Cleopatra, là một trong các lãnh tụ tài năng nhất đồng thời là kẻ sở hữu bộ óc thiên tài trong Thế giới ngầm.

Riêng Lotus, anh ta là hầu cận số 1 và trung thành nhất với Vam Cleopatra, vậy nên sự cung kính là hoàn toàn đáng giá và nó xuất phát từ bản tâm đã ăn sâu bén rễ.

Ngược lại, bên trong sự cung kính ấy còn đi kèm theo chút kính sợ.

Vì trong toàn bộ lĩnh tụ, ngoài sự thiên tài, Vam Cleopatra am hiểu nhất là kỹ thuật giết người.

“Ồ, Lotus. Tại sao là vô ích? Ngươi nói xem.”

“Không phải rõ ràng sao thưa ngài? Từ việc kết quả chúng ta không thu hoạch được gì đáng nói, ngược lại còn phiền hà ngài đích thân tới tận đây!”

Lotus nghiêm túc xác nhận.

“Và?”

“Vâng! Việc Thần tộc xuất hiện vào thời điểm này rất có thể là một việc ngoài ý muốn. Chúng ta không nên đặt nặng vấn đề vào đấy. Vì theo như thuộc hạ suy đoán, khi lấy lại bức tượng đấy có thể giờ khắc này hắn đã cao chạy xa bay rồi!”

“Còn nữa chứ?”


“Thuộc hạ xin hết!”

Lotus cúi người bầy ra sự khiêm tốn. Lý do tại sao Vam Cleopatra hỏi anh ta vì đơn giản không chỉ hầu cận, Lotus còn là người Vam Cleopatra muốn sau này sẽ kế thừa chính mình.

Lotus, chuẩn xác mà nói, anh còn là học trò của Vam Cleopatra.

Không dừng lại, Vam Cleopatra tiếp tục hỏi: “Vậy còn sự kiện về hai gã Long tộc?”

“Theo thuộc hạ quan sát thì... Đó chỉ là một trò hề mà thôi, một chuyện cười không hơn không kém! Việc này chả khác nào sự bêu danh đối với Long tộc!”

Trầm ngâm thoáng chốc, rất nhanh Lotus trực tiếp trả lời.

“Có lẽ vậy đi... Lotus, ngươi chẳng lẽ không phát hiện gì sao?”

Không đợi Lotus hồi đáp, Vam Cleopatra lập tức dẫn lời, lần này giọng nói trầm thấp hơn rất nhiều: “Ngươi có cảm thấy, nếu ta nhấm tới vật phẩm trong buổi đấu giá thì những kẻ khác cũng có cùng suy nghĩ giống như ta chứ?”

“Những kẻ khác? Ý ngài là còn có những kẻ khác ngoài chúng ta??!!”

“Phải vậy, có lẽ ngươi còn chưa biết đi. Bức tượng đó, nó không chỉ đơn giản là bức tượng như vậy. Nó có xuất xứ từ Thần tộc thì việc này không sai. Nhưng vấn đề hệ trọng là sau khi bức tượng lọt vào tay vị hiền triết được nhắc tới kia.”

“Vâng? Rốt cuộc chuyện này là sao, thưa ngài?”

“Đây là bí mật, Lotus... Kẻ có thể phá giải được bí mật của bức tượng sẽ nắm giữ ma thuật tối thượng bậc nhất — Ánh sáng của sự Vĩnh Hằng.”

“G-Giống như ngọn lửa Vĩnh Cửu trong lời sấm truyền sao thưa ngài Vam Cleopatra???”

Lotus nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng.

“Chính xác, đó là lý do vì sao mọi chủng tộc đều hướng tới. Giờ ngươi còn nghi ngờ sẽ không có ai ngoài chúng ta nhấm tới bức tượng chứ? Nếu ta đoán không sai, vừa rồi bên trong buổi đấu giá, rất có thể...”

Ực—!

Lotus cảm thấy hô hấp khó khăn, mồ hôi bỗng thấm ướt qua trán, dù xung quanh có chút lành lạnh, nhưng không bằng sự lạnh toát phía sau lưng.

Qủa thật nghĩ mà sợ, nếu hắn và ngài Vam Cleopatra có được bức tượng từ buổi đấu giá thì sao chứ? Chỉ cần vừa đặt chân ra khỏi Đế Đô thôi, sẽ chẳng ai biết họ đã biến mất như thế nào.

Đây là một qủa khoai lang nóng bỏng tay.

“Được rồi, đi nào Lotus. Ta muốn tìm chỗ ấm áp rồi bàn luận về chuyện này kỹ hơn.”

Vam Cleopatra nheo lại ánh mắt bên dưới chiếc áo mũ trùm. Giọng nói cực kì rét lạnh tới tận cùng, như thể muốn đóng băng không gian xung quanh.

Lotus vốn đang cảm thấy lạnh, để rồi khi nghe thế thân thể được trùm kín dưới bộ áo choàng không khỏi run lên một cái.

Và theo phương hướng mà cả hai đang đi, nơi họ tiến đến chính là khu chợ nô lệ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận