Edit: Na
Bùi Kiểu hít một hơi sâu, đi về phía trước.
Phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ, Chu Tri Tu ngồi ở trên ghế.
Chiếc gương trang điểm bên cạnh phản chiếu lại hình ảnh đôi chân anh, nó rất dài, nhìn còn có chút độc đoán, trên chân là một đôi giày da màu đen cao cấp.
Đôi giày này rất khác với đôi giày bình thường đó chính là giữa thân giày có một đường cong sắc nét ôm vừa chân người mang, nó phô diễn cái đẹp hình thể của người ta ra một cách tuyệt vời.
Chỉ có sự khéo léo và bỏ vô hàng đống tiền mới có thể mài giũa ra loại giày đặc biệt này.
Bùi Kiểu không khỏi ghen tỵ, cô cũng muốn có một đôi giày cao cấp này.
Nhưng cô đã dùng hết tiền tiết kiệm nên không thể mua nổi đôi giày trên chân anh.
Nó là biểu tượng của sự nổi tiếng và có địa vị, thứ đó là thứ mà hiện tại cô chưa thể đạt được.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, cô sẽ vượt qua anh.
Nghĩ đến đây dục vọng của cô hạ hoả được một chút.
Bùi Kiểu đi đến trước gương của phòng hoá trang để coi body, hứng thú xoay người vài cái làm như có lệ: “Chắc là thể này nhỉ? Tôi cũng không biết cảm giác thế nào nữa.”
Chu Tri Tu không nói gì.
Giống như anh không ngờ tới cô sẽ làm có lệ như thế.
Anh ngã người ra sau, ngón tay ở trên tay vịn nhẹ gõ hai cái, từ túi quần lấy ra một hộp thuốc, hỏi: “Có thể chứ?”
Hành động rất là đàn ông.
Bùi Kiểu có hút thuốc, cô không chán ghét mùi thuốc, hơn nữa đa số nam chính trong phim AV đều là người nghiện thuốc: “Không có việc gì, anh hút đi.”
Chu Tri Tu cúi đầu cắn một điếu thuốc, lấy bật lửa ra châm lửa lên, phun ra một làn khói.
Khi làn khói bay tới bên người Bùi Kiểu, bầu không khí của phòng hóa trang dường như đã thay đổi, nó trở nên chật hẹp hơn, cay mũi và khẩn trương.
“Tôi không hút thuốc lá,” Chu Tri Tu nói, “Nhưng anh ta thì hút.
Làm lại một lần nữa, có thể chứ?”
Không biết vì sao, Bùi Kiểu không thể kháng cự lại câu “Có thể chứ” của anh.
Khí chất anh lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, mặc kệ nói cái gì đều lộ ra vẻ cứng rắn không được xía vào, cuối câu còn có thêm một câu “Có thể chứ”, vừa vặn có thể trung hoà cái lạnh nhạt cứng rắn này, nhìn có vẻ văn nhã đi không ít.
“…… Có thể.” Bùi Kiểu nói.
Cô có chút không thể chịu đựng thêm được nữa.
Bùi Kiểu cảm thấy bản thân cô cái gì cũng ổn, nhưng chỉ có bên dưới là nó quá dễ dễ.
Cô đi đến trước gương nhìn Chu Tri Tu bên trong gương, cảm nhận được trong cơ thể nhảy lên sự rung động, trong lòng bỗng nhiên thay đổi chủ ý muốn nghiêm túc một lần.
Không thể để anh coi thường được.
Cô nhắm mắt lại xem chiếc gương thành cửa sổ pha lê, cơ thể dính sát vào nó.
Gương lạnh y như băng, cô nhịn không được mà rùng mình một cái.《rainbowdangyeu》
Chứng nghiện tình dục đã làm cho dây thần kinh cô trở nên mỏng manh, nó khiến cô dễ dàng cảm nhận được những vui sướng của nữ chính.
Có lẽ do vậy nên trong nháy mắt cô như biến thành hai người.
Trong gương là bản thân cô, người ngoài gương là nữ chính.
Cô nhìn cô ấy, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống, chạm đến trung tâm trơn trượt, hai cô ngẩng đầu lên, cùng nhau phát ra một tiếng rên rất nhỏ.
Nam chính ở nơi nào, có nhìn hai cô hay không cũng không quan trọng.
Một chiếc gương có thể biến một người thành hai người.
Váy của người ngoài gương đã bị ướt thành vệt nhỏ.
Người trong gương cũng đã sớm ướt, động tình, chậm rãi cọ xát lên vết đen ướt át.
Nam chính chỉ việc nhìn nữ chính đạt tới cao trào, nhưng sự cao trào của nữ chính lại không liên quan đến nam chính.
Cao trào của cô ấy là hối tiếc, tự ái, tự mình an ủi.
Mặc dù cô ấy sống ở nơi dơ bẩn nhưng dục vọng của cô ấy lại không có một vết dơ.
So với người ở dưới, nam chính dù có ăn mặc chỉnh tề đi chăng nữa thì ánh mắt của anh ta vẫn mang theo vẻ lấm lem dơ bẩn.
Bùi Kiểu diễn xuất như thể cô là nữ chính thật sự.
Nếu đạo diễn thấy cảnh này khẳng định sẽ vỗ tay tán thưởng.
Đáng tiếc ở trước mặt cô chỉ có một mình Chu Tri Tu.
Anh không vỗ tay cũng không trầm trồ khen ngợi, anh chỉ bất động ngồi nhìn cô.
Anh cũng không thẩm du giống như trong kịch bản, hai tay anh tùy ý đặt ở tay vịn của ghế dựa, nhìn qua trông có vẻ bình tĩnh.
Bùi Kiểu thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cô có chứng nghiện tình dục nhưng vẫn chưa đến mức phải làm tình với đồng nghiệp mọi lúc mọi nơi.
Nếu quay đầu lại thấy anh đang thẩm du, cô sẽ không cảm thấy đây là thời điểm tốt để làm tình, lúc đó cô sẽ thấy xấu hổ cho anh.
“Được rồi chứ?” Cô nói, “Lần này tôi đã làm rất tốt rồi.”
Chu Tri Tu dừng một lát mới thấp giọng nói: “Được rồi.”
***
Buổi chiều cảnh quay của Chu Tri Tu sẽ bắt đầu.
Bởi vì quay cảnh sắc tình nên hiện trường chỉ có đạo diễn, nhà sản xuất và nhiếp ảnh gia.
Nhìn thấy người chiếu ánh sáng bị kêu đi rồi, Bùi Kiểu cũng tính sẽ đi luôn nhưng đạo diễn lại cầm loa gọi cô lại: “Bùi Kiểu, cô cũng ở lại đi.”
Cái loa phát ra âm thanh quá to, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Kiểu.
Bùi Kiểu đang thu dọn đồ bất thình lình bị điểm danh cả người đều ngốc ra.
Cô giơ lên tay: “Không phải nói nam nữ chính tách ra quay riêng sao? Vì sao lại muốn tôi ở lại chứ?”
“Tri Tu nói trạng thái của cô rất tốt kêu để hai người quay chung luôn.
Đừng nói lời vô nghĩa nữa mau tới đây.
Cảnh này nam nữ chính quay chung thì càng có cảm giác.”
Bùi Kiểu: “……”
Nghe thế cô chỉ có thể buông đồ xuống, đối diện với những ánh mắt khó hiểu xung quanh căng da đầu đi qua.
Phim văn nghệ đều có vốn ít, vậy mà bộ phim này được chủ đầu tư chi ra nhiều tiền, còn mua luôn cả toà nhà để quay phim.
Tổ đạo cụ phải mất ba tháng để bố trí toà nhà y chang trong kịch bản.
Bức tường gạch đỏ loang lổ dính đầy vết bẩn đen nhánh, có nước mưa và cũng có các loại nước bẩn rỉ ra từ rác.
Nhìn không giống là nơi để cho người ở mà nó giống như vùng nhà xác của thời đại mới.
Đặc biệt là khi những người nghèo trong mấy phim truyền hình bắt đầu ở thì đống này dường như đều bị lãng quên.
Bùi Kiểu đã từng sống trong ngôi nhà như vậy.
Cô đứng ở bên cạnh nhìn toà nhà với ánh mắt phức tạp.
Cô biết mình có năng khiếu diễn xuất, nhưng chính toà nhà đầy vết bẩn này đã đưa kỹ năng diễn xuất của cô nâng lên một bậc.
Cô có thể hiểu được cảm xúc của nữ chính.
Ngay cả khi trong toà nhà này không có ai ở, cô ấy vẫn có thể ngửi được hơi thở ban đầu của toà nhà này.
Mùi pháo hoa, mùi rượu, mùi rác, mùi chuột chết, mùi mồ hôi.
Tiếng cười cùng tiếng khóc đều vang lên, mùi hương và mùi hôi trộn lẫn vào nhau.
Người sống ở đây rất khó có dục vọng, tuy nhiên nếu có thì dục vọng của họ lại như một con dã thú.
Đàn ông dùng thuốc lá rẻ tiền, uống rượu để phát tiết thú tính lên phụ nữ; phụ nữ thì chỉ có thể kiềm chế dục vọng của bản thân.
Bùi Kiểu có chứng nghiện tình dục rất nghiêm trọng, sinh ra và sống ở đây một thời gian dài cô cũng cảm thấy mình như một con quái vật.
Mãi cho đến khi cô học được cách tự an ủi, lên giường với nhiều người, làm tình, cô hiểu ra rằng tình dục khác với tính dục như thế nào, khi đó cô mới dần dần làm dịu đi quá khứ của mình.
Cô rất hiểu cảm nhận của nữ chính.
Có thể đối với những người khác cảnh đó chỉ là một cảnh sắc tình hấp dẫn, nhưng một người phụ nữ trần trụi dán bên cửa sổ lớn mật tự an ủi như thế thì quả thật đầy diễm lệ và kích thích.
Theo quan điểm của cô, đó là quá trình hiểu rõ bản thân, chấp nhận bản thân và làm hài lòng bản thân mình.
Dục vọng của nam chính dơ bẩn, còn dục vọng của nữ chính là sạch sẽ.
Thật đáng tiếc, hiệu quả được bày ra tất cả đều ngược lại.
Sau khi Bùi Kiểu trang điểm xong, cô đi vào chỗ quay phim.
Nhiếp ảnh gia ở dưới lầu chụp ảnh, trong phòng chỉ còn có một mình cô.
Cô thả lỏng cơ thể thực mau tiến vào trạng thái, biểu diễn ở đây cô thấy còn tốt hơn diễn ở phòng hóa trang.
Sau khi kết thúc, đạo diễn quả nhiên cho vỗ tay khen cô: “Quá lợi hại đó Bùi Kiểu! Tôi biết cô là một thiên tài hiếm có mà!”《rainbowdangyeu》
Bùi Kiểu lộ ra vẻ thẹn thùng, nhanh chóng đi thay quần áo của mình rồi muốn trốn đi lần nữa.
Đạo diễn vẫn không chịu buông tha cho cô, ông kêu cô xem máy theo dõi để thưởng thức thành quả của mình.
Chu Tri Tu cũng ngồi ở bên cạnh máy theo dõi, áo sơ mi đã được cởi ra hai nút, khóe mắt đỏ bừng mang theo dục vọng, gương mặt bình tĩnh chăm chú nhìn máy theo dõi.
Bùi Kiểu muốn xem máy theo dõi thì cô phải đứng giữa đạo diễn và Chu Tri Tu.
……Cơn nghiện tình dục của cô còn chưa được giải quyết đâu.
Bùi Kiểu nặng nề ngáp, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, chậm rãi đi qua đó.
Máy đã ghi lại tất cả mọi thứ một cách chi tiết.
Cảnh xuất hiện đầu tiên chính là đôi mắt của Chu Tri Tu.
Anh có đôi mắt vô cùng đẹp.
Nói chung những người có đôi mắt này mặc kệ nhìn cái gì người ta cũng sẽ cảm thấy ánh mắt đó rất thâm tình.
Ánh mắt Chu Tri Tu luôn thờ ơ và xa cách, chỉ có ở trước ống kính anh mới lộ ra dục vọng không bình tĩnh.
Nó cũng không còn thâm tình nữa mà gần như biến thành thứ dục vọng bệnh hoạn.
Nghĩ đến việc anh dùng ánh mắt này nhìn mình suốt toàn bộ cảnh phim, Bùi Kiểu nắm chặt năm ngón tay mình.
…… Muốn làm một người làm công bình thường thật khó.
Trong thời gian nghỉ ngơi, cô đã bỏ ra chút thời gian lên mạng tìm kiếm chuyện tình cảm của Chu Tri Tu vậy mà không kiếm ra được gì cả.
Người này hoặc là giữ mình trong sạch thật hoặc là có lai lịch lớn, cũng có khả năng là năng lực làm việc của đoàn đội này quá xuất sắc.
Mặc kệ người này như thế nào, cô đây không muốn trêu chọc anh đâu.
Nếu đã giữ mình trong sạch thì theo lý mà nói anh cực kỳ coi trọng chuyện tình cảm, anh không dễ dàng lên giường với bất cứ ai.
Bùi Kiểu chỉ muốn giải quyết nhu cầu sinh lý chứ cô không muốn cùng người khác nói chuyện tình cảm, mà nếu có nói chuyện tình cảm thì nó cũng không kéo dài được lâu.
Cô đã được định sẵn là sẽ không có bạn đời.
Lai lịch lớn thì không cần phải nói gì thêm, nhưng cô không nghĩ mình sẽ “xã giao” với đoàn đội anh.
Bùi Kiểu hít vào thở ra thật sâu, cố gắng nhìn cảnh diễn này bằng con mắt học thuật*.
* Học thuật ở Trung Quốc cổ đại đề cập đến phương pháp và mức độ theo đuổi nghiên cứu, nhưng trong thời hiện đại nó bao gồm kiến thức hệ thống và chuyên ngành, và thường đề cập đến giáo dục và nghiên cứu đại học(wiki)
Nhưng……
Ánh mắt của tên Chu Tri Tu thật sự quá hấp dẫn.
Cảnh quay này cũng không phải kiệt tác của riêng hai người bọn họ mà đó là thành quả của toàn bộ đoàn phim.
Nhìn cô tự an ủi ở trên cửa sổ không chỉ có mình Chu Tri Tu mà còn có những người khác.
Ánh mắt Chu Tri rất giàu tình cảm.
Rất khó mà tưởng tượng nổi, người lạnh lùng như vậy lại có thể bày ra ánh mắt phức tạp như vậy.
Dục vọng bệnh hoạn, đạo đức sa đoạ, làm việc mà mình chán ghét, làm người run rẩy muốn đoạt lấy dục vọng…… và sự si tình mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Bùi Kiểu sau khi dùng ánh mắt học thuật xem cảnh quay đó cô chỉ muốn vỗ tay cho anh.
Cô quả thật đã vỗ tay.
Đạo diễn không quay đầu lại chỉ phất phất tay bảo cô đừng làm ồn.
Chu Tri Tu quay đầu lại nhìn cô một cái.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy cái ánh mắt này rất giống với ánh mắt trên màn hình, ánh mắt tràn đầy dục vọng bệnh hoạn..