Juliet Thành Bạch Vân

- Cô muốn làm gì?

Thuỷ Linh dùng một bên tay không bị giữ lấy
vuốt ngược mái tóc xoã tung của mình ra phía sau, lạnh nhạt nhìn người
con gái một thân chật vật đang trừng mắt với mình giống như nhìn một con rắn độc.

- Làm gì? Mày là nguòi thông minh lắm mà, chẳng nhẽ lại không biết?

Anna Phùng mắt vằn đỏ nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, bàn tay nắm lấy cổ
tay gầy bóp mạnh giống như hận không thể nghiền nát cô ngay lập tức. Chỉ có điều cô ta nhận lại không phải sự sợ hai hay hoảng loạn mà chỉ có sự lạnh nhạt cùng lãnh đạm, thậm trí Thuỷ Linh hừ cũng không hừ lấy một
tiếng cứ vậy nhìn xoáy vào cô ta khiến cho nụ cười gầm ghè cứng đờ lại.

- Người cố tình đẩy chuyện đi xa đến mức này rõ ràng là cô, có đáng không?

Cô vẫn ngồi trên cáng cứu thương, gương mặt có chút tái do lạnh nhưng lại
vô cùng bình tĩnh hỏi lại cô ta, một chút nao núng cũng không có như thể cô đã chờ cô ta từ trước.

- Nói nhiều vô ích, tao không mắc lừa lần nữa đâu. Đi!

Giật mạnh tay lôi tuột cô ra khỏi chiếc cáng, khiến thân hình nhỏ nhắn lung
lay lảo đảo ngã xuống đất. Cô ta cười lạnh có chút thoả mãn kéo lê Thuỷ
Linh đứng dậy khiến đôi chân trần cọ xát với nền sỏi đá tứa máu, chân
váy ngủ mỏng manh cũng bị cào rách một đường dài. Đôi mày thanh tú gọn
gàng nhíu lại một chút, đôi mắt đẹp lay động toát ra tia lửa giận xoay
cổ tay lật ngược lại thoát ra khỏi bàn tay đang kìm giữ mình, đẩy mạnh
khiến cô ta mất đà đập người vào cửa xe cấp cứu để mở. Khó chịu và sốt
ruột lo lắng cho Quân Thành cô chỉ hừ lạnh rồi xoay người bỏ mặc cô ta ở đấy mà chạy ngược về phía căn biệt thự đang bốc cháy ngùn ngụt, bất
chấp nỗ lực của những người lính cứu hoả.

- Đứng lại đấy cho tao, mày đứng lại!

Anna Phùng giống như phát điên mà gào lên, lanh lảnh giữa rừng âm thanh nhộn nhạo của mọi nhười xung quanh đổi lại chỉ là bóng lưng không chút chần
chờ của cô càng lúc càng rời khỏi xa hơn. Đôi mắt vằn đỏ không cam lòng
đảo quanh, nghiến chặt hàm răng trong đầu Anna chỉ có suy nghĩ cuồng
loạn xoay vần. Cô ta không muốn, không đồng ý cũng không chấp nhận mọi
chuyện như thế này, cô ta chưa từng không có được cái gì mình muốn dù đó có bất kể là gì đi chăng nữa. Vì sao? Vì sao từ khi người phụ nữ kia
xuất hiện mọi thứ đều trở nên đảo lộn đến như vậy? Mọi thứ, mọi người
thâm trí ngay cả cha của cô ta cũng đều chú ý đến người phụ nữ kia, máu
có kháng thể đặc biệt thì giỏi lắm sao mà….cả người đàn ông đáng sợ kia
cũng….

Anna rùng mình khi nhớ lại lúc chiếc BMW mầu trắng từ
đằng sau đột ngột lao lên, bất kể đường phố đông đúc mà ngoặt mạnh tay
lái, thô bạo ép chiếc coupe của cô ta đâm vào gốc cây trên vỉa hè. Trong khi đang choáng váng vì va chạm mạnh và còn chưa kịp định thần để hiểu
chyện gì xẩy ra thì cửa kính của xe đã bị đập vỡ, cổ áo bị nắm lấy, cô
ta chính là bị lôi tuột ra khỏi xe của chính mình. Sau đó… cái cảm giác
lạnh lẽo thấu đến tận xương khi khị đôi mắt đen tối ấy nhìn thẳng vào
dường như vẫn còn nguyên si, cảm giác từng mạch máu, từ thớ thịt của
mình bị sự sợ hãi làm cho đông cứng còn chưa nhạt, tưởng ngay cả thứ
đáng sợ nhất trên đời, ngay cả bóng đêm cả cái chết cũng không đe doạ
như ánh mắt ấy. Đó hoàn toàn không phải là con người, còn hung ác hơn,
khát máu hơn và tuyệt tình hơn cả ánh mắt của loài dã thú săn mồi nhìn
chằm chằm vào cô ta. Làm gì còn vẻ bí ẩn, thông minh và thu hút như mọi
khi nữa. Những ngón thon dài tinh tế nhìn trông thì mềm mại nhưng khi
đặt trên cổ họng, dùng hai ngón trỏ và cái bóp vào tĩnh mạch ngăn không
cho máu lên não thì lúc ấy cô ta mới biết bàn tay mình từng khát khao
một lần được nắm lấy thực chất băng giá đến thế nào. Và…giọng nói ấy,
giọng nói trầm thấp đậm chất đàn ông thanh lãnh nhàn nhạt gằn từng tiếng một như âm ma của địa ngục, nhưng dao băng kéo buốt. Diệp Quân Thành,
người đàn ông ưu tú với vẻ đẹp xa cách nhàn nhạt như sương giá, với tài
năng không thể phủ nhận và phong thái quyến rũ chết người giống như một
chiếc mặt nạ bị phá vỡ để lộ ra chân diện khủng bố như sát thần. Mỗi một cử chỉ, mỗi một hành động mỗi lời nói đều mang theo đe doạ cùng địch ý
rõ ràng đến mức ép cho những kẻ xung quanh không thể thở nổi, tự giác mà lùi lại muốn cách càng xa càng tốt.

Đôi vai cô ta run lên, hai
cánh tay vòng qua ôm lấy chính thân thể mình để kìm chế nỗi sợ cùng sự
buốt giá đang dâng lên mỗi lúc một nhanh chóng mà tự hỏi. Tại sao trên
đời này lại có người đáng sợ đến như thế? Tại sao trên đời này lại có
người lạnh lẽo đến như thế? Và…tại sao những đáng sợ, lạnh lùng, khủng
bố và đe doạ ấy khi nhìn người phụ nữ kia, khi ở bên người phụ nữ kia,
thậm trí chỉ nhắc đến thôi thì đều trở thành dịu dàng, yêu thương và che chở giống như từ ác quỷ đến từ địa ngục rùng mình trong tích tắc trở
thành một thiên thần hộ mệnh, dùng đôi cánh trắng muốt của mình bao bọc
lấy người yêu thương. Tình cảm, cảm xúc giống như không cần kím nén,
không cần che giấu. Tất cả tràn ra một cách tự nhiên và đương nhiên như
thể hai người bọn họ là dành cho nhau, thuộc về nhau và là một thể hoàn
chỉnh được tách ra thành hai phần. Một mạnh mẽ cứng rắn đến tàn nhẫn,
một mềm mại yếu đuối đến mơ màng…

Tách.

Anna ngỡ ngàng
vươn tay chạm vào những giọt nước rơi trên mảnh kính vỡ vụn dưới chân
mình, rửa trôi đi lớp cát bụi mỏng trên bề mặt khiến nó phản chiếu lại
tia lửa phát ra từ căn biệt thự đang bắt đầu sụp đổ mà lấp lánh. Ngẩng
lên, trong đôi mắt nâu trong suốt mở lớn đến kinh hoàng là ngọn lửa hừng hực cháy, sáng rực một góc trời đêm liếm đi mọi thứ trong lòng nó. Hơi
nóng hầm hập lúc này ập vào, khiến cô ta lảo đảo ngã ngồi xuống. Lòng
bàn tay chống đỡ thân thể bỗng lạnh buốt đau nhói, dòng máu đỏ nhộm mảnh kính ấy thành một mầu hồng trong suốt như hồng ngọc, bắt lấy tia lửa
nhẩy múa trong mắt cô ta giống như chêu ngươi. Cúi xuống gần hơn, bóng
hình phản chiếu lại trên bề mặt tấm kính lúc này nào phải là một vị tiểu thư thanh nhã đài các mang theo vẻ đẹp dịu dàng nữa đâu? Anna lúc này
chỉ nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch dính đầy bụi bặm với đôi mắt dại
ra vô thần, đôi môi khô nứt và mái tóc đen dài xoã tung rũ rượi. Trên
cần cổ vẫn còn in hằn hai vết ngón tay tím bầm, trong khung cảnh nhá
nhem do ánh lửa hắn vào lại càng lay lắt ghê rợn hơn.

- Không!

Điên cuồng dùng gót giầy dẫm lên tấm kính, giống như chỉ cần nó vỡ ra thì
mọi chuyện sẽ trở về tốt đẹp như cũ nhưng đổi lại chỉ là những ánh mắt
tò mò từ những người xung quanh.

- Diệp….

Tiếng gọi da
diết vượt lên từ giữa những thanh âm nhộn nhạo và tiếng còi xe cứu
thương, tiếng quát chỉ huy của những người lính cứu hoả, tiếng nứt gẫy
của kết cấu gạch đá và tiếng máy nén ép nước dập lửa. Đôi mắt vằn đỏ
quay ngoắt lại, không quá khó khăn để tìm thấy được bóng trắng nhỏ nhắn
đang bị những người linh cứu hoả đang thiết lập vành đai an toàn giữ
lại, không để cho cô tiến vào quá gần khu vực nguy hiểm. Khoé môi mím
lại, hàm răng nghiến chặt, Anna nhặt lên mảnh kính sắc bén bất kể máu
đang nhỏ giọt tong tong trên nền đất từ bàn tay mình. Từng bước, từng
bước nhanh chóng tiến đến gần nơi ấy, nơi có người phụ nữ chỉ mới xuất
hiện vài ngày nhưng đã làm đảo lộn hết tất cả cuộc sống của cô ta. Làm
cho cô ta cảm thấy mình….không còn là người kiểm soát, không còn là ai
hay không còn quan trọng nữa bất kể cô ta có nhiều tiền, có đẹp, có đáng ngưỡng mộ thế nào, làm cho cô ta cảm thấy mình là kẻ thua cuộc và chẳng là gì trên cõi đời này.

Dĩ nhiên, cô ta không bao giờ và không
thể nào chấp nhận chuyện ấy. Cái cô ta không có được thì người khác cả
đời cũng đừng mong có…

Ở gần đấy, Thuỷ Linh vẫn không hề hay
biết một lần nữa nguy hiểm đang tiến đến, đôi mắt nhoà lệ mải miết tìm
trong khói lửa đổ nát thân ảnh mầu trắng thanh khiết, hai bàn tay nắm
chặt lấy nhau kìm nén mặc cho băng vải trên trán che đi vết thương lỏng
ra xộc xệch, chân trần lấm lem đất bụi lẫn máu từ vết thương cố gắng
chen qua những người khác để đến gần nhưng không thể.

- Cô mau tránh, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay những người đang làm nhiệm vụ!

Người đội trưởng vừa lao ra khỏi tầng một ngập lửa của căn biệt thự, bộ quần
áo cách nhiệt và mũ bảo hộ vẫn còn nghi ngút khói, tay tháo mặt nạ dưỡng khí ra quát lên với cô sau đó rất nhanh lại di chuyển đến vị trí khác
để chỉ huy khống chế ngọn lửa.

- Nhưng…

Cô cắn cánh môi
đến như bật máu, tuyệt vọng nhìn vào bên trong toà nhà rừng rực cháy bất chấp nỗ lực cứu hoả. Nước mắt lại không kìm được giọt giọt rơi xuống,
đến lúc này đã không còn thấy người lính nào vào bên trong nữa, người ra đa phần đều được dìu hay khiêng ra thì đều trong tình trạng ngạt khói
hoặc bỏng nặng. Hi vọng của cô dường như càng lúc càng trở nên mong manh hơn…

- Có người đang ra, hướng 11 giờ! Tổ anpha những ai còn nguyên bảo hộ lập tức tiếp cận hỗ trợ….

Tiếng bộ đàm rè rè vang lên từ phía người lính cứu hoả ở gần cô nhất, đôi mắt Thuỷ Linh bừng sáng, lập tức xoay người lại đầy chờ mong nhưng không
thể nhìn thấy được gì do nhân viên cứu hộ, lính cứu hoả nhận được chỉ
thị đều giống như cô tập trung cả về hướng ấy tiến hành hỗ trợ cũng như
chuẩn bị cấp cứu.

Lạnh.

Đột nhiên một luồng hơi lạnh đem theo cảm giác gai người của sát khí từ đằng sau đánh đến khiến cô giật
mình mà xoay ngoắt người lại, vừa lúc thấy một vật sắc bén trong suốt
phản chiếu lại ánh lửa loé lên vung về phía mình. Chưa kịp phản ứng lại
thì trước mắt đột nhiên tối sầm, đồng thời vai bị giật mạnh, cả người
rơi vào một vòng tay ướt đẫm, nóng rực và khét lẹt mùi khói. Bên tai
vang lên một tiếng hừ khẽ trầm thấp nặng nề, trong không khí khô nóng
thoảng qua hương huyết tinh tanh ngọt. Cánh tay che trước mặt cô từ từ
hạ xuống để lộ ra Anna Phùng hai tay vẫn đang nắm lấy mảnh thuỷ tinh lớn run run, trợn mắt trừng trừng há miệng kinh hoàng nhìn cô…không, là
nhìn người đàn ông một tay ôm lấy cô ghì sát vào trong lòng mình, bàn
tay còn lại đang bắt lấy đầu nhọn của mảnh thuỷ tinh lởm chởm ấy, khiến
nó dừng lại chỉ cách cô chưa đầy một gang tay. Dòng máu đỏ tươi men theo những ngón tay như ngọc mài siết chặt chẩy xuống vai váy ngủ trắng
muốt, loang ra thành một bông hồng nhung nở rộ.

Tạch!

Âm thanh gãy vụn khô khan của thuỷ tinh vang lên khi Diệp Quân Thành bẻ
gãy mảnh kính cũng là giọt nước cuối cùng làm tràn ly cảm xúc bên trong
lòng Thuỷ Linh…

Chân lùi lại một bước trụ vững, bàn tay co lại
thành một nắm đấm siết chặt. Thuỷ Linh dùng hết sức bình sinh tống một
đấm trời giáng vào gương mặt vẫn còn kinh hoảng của Anna khiến cô ta lảo đảo ngã ngửa ra sau, lửa giận bốc lên vẫn chưa thể hạ cô gạt bàn tay
đang nắm lấy mình của Quân Thành ra mà nhào vào nắm tóc Anna rít lên
lanh lảnh.

- Con mẹ nó, bà cô ta đây không phát uy thì mi coi ta là mèo bệnh phải không? Dám cho người bắt ta này…dám có ý với người đàn ông của ta này, dám làm tướng công bị thương này, khinh người quá đáng
này…hôm nay bà cho mày chết, mày chết, mày chết….

Chát, chát, chát…

Một loạt tiếng bạt tai vang dội cùng tiếng thét chói tai khiến những người
xung quanh đang ngẩn ngơ trước một màn lạnh gáy vừa rồi phải giật mình
thức tỉnh, ngay lập tức hai nhân viên y tế gần đấy nhất chạy đến muốn sơ cứu cho Diệp Quân Thành với mảnh kính vẫn găm trong lòng bàn tay. Mấy
người lính cứu hoả vòng ngoài cũng nhào vào định lôi Thuỷ Linh đang dùng đầu gối đè nghiến Anna xuống nền đất ướt sũng nước bùn mà đánh, bọn họ
chưa kịp chạm vào cô thì đều bị một tiếng quát đầy nghiêm khắc làm cho
khựng lại.

- Linh Nhi, lập tức dừng tay cho ta.

Diệp
Quân Thành hoàn toàn không để ý đến bàn tay đang bị thương của mình,
khuôn mặt anh tuấn với những sợi tóc rối bời và đôi chỗ lấm lem do khói
bụi đanh lại bước đến phía sau Thuỷ Linh. Đôi mắt tối đen nheo nheo nguy hiểm nhìn chằm chằm vào ai đó đang dơ tay lên, định đánh người thì bị
quát mà vẫn bướng bỉnh chưa chịu rụt lại.

Thở dài….

Khuôn mặt lạnh lùng vẫn cau có nhưng hành động lại vô cùng dịu dàng cẩn thận, vươn bàn tay không bị thương của mình ra nắm lấy cô giống như nắm lấy
một con mèo nhỏ mà nhấc ra khỏi Anna đang lăn lộn trong bùn đất, không
chút hài lòng nhìn xuống cô cũng lấm lem không ít.

- Không được đánh người…

Bàn tay to ôm lấy gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng, ngón tay cái khẽ xoa đi đất bẩn bắn trên gò má non mịn, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ đang giấu phía
sau lưng của cô kéo ra buồn bực nói tiếp.

-….tay sẽ đau.

Thuỷ Linh mặc dù vẫn còn chưa hết giận nhưng cũng biết nặng biết nhẹ, nghe
nhắc đến tay liền nhớ đến tay anh bị thương. Nhìn xuống quả nhiên thấy
ai đó vẫn chưa rút mảnh kính ra, máu theo kẽ ngón tay từng giọt từng
giọt rơi trên nền đất, cổ tay áo trắng cũng đã loang lổ một mảng những
máu.

- Ngu ngốc, còn tay này không đau?

Vừa lung tung
lau nước mắt ứa ra của mình vào ngực áo anh, cô vừa nắm lấy bàn tay bị
thương của anh đưa lên. Bàn tay cô run lên khi phát hiện ra mảnh kính
sắc bén đến thế nào, lòng bàn tay của anh đã bị cắt đến thấu xương vậy
mà không chịu để cho nhân viên y tế cấp cứu lại chạy ra đến lo cô…đánh
người sẽ đau tay.

- Ờ ừm…mặc dù cản trở hai người tình cảm mặn
nồng cùng những khán giả xung quanh nhưng…tôi nặng muốn chết rồi
đây…không có ai ra đỡ là sao?

Một giọng nói khàn khàn lại đứt
quãng sắp hết hơi đến nơi lại như u linh ai oán từ phía sau vang lên,
doạ Thuỷ Linh cùng những người khác nhẩy dựng mà quay lại. Hoàng Minh
cũng một thân ướt đẫm từ đầu tới chân, mặt mũi lấm len bồ hóng nhăn
thành một đoàn khổ sở, quân phục chỗ lành chỗ rách do cháy đang ghé vai
đỡ lấy một thân hình xuội lơ to lớn hơn hẳn anh chật vật đứng đấy. Từ bộ tây trang ôm sát gọn gàng giờ xộc xệch, mái tóc gợn sóng mầu nâu đồng
bị cháy xém nhỏ nước tong tong đến đôi găng tay da mỏng có thể biết được khối thịt mà Hoàng Minh đang vác chính là Nero.

- Này…này là sao?

Thuỷ Linh trợn mắt nhìn tướng công của mình, rồi lại nhìn hai người kia, ba người đàn ông đều trong tình trạng giống nhau.

- Đặt anh ta lên cáng cứu thương tiến hành sơ cứu, chuẩn đoán đa chấn
thương vùng đầu và sang chấn gãy xương cẳng chân, lập tức chuyển về viện S, tình trạng cấp cứu độ 2.

Diệp Quân thành không chút nao núng chỉ thị cho những nhân viên y tế tại đấy đang đỡ lấy Nero và bắt đầu sơ cứu cho anh cùng Hoàng Minh.

- Tiến sỹ, vết cắt quá sâu sợ rằng đã tổn thương đến dây chằng bên dưới, về viện mới có thể rút kính và
phẫu thuật nối, nếu rút ở đây chắc chắn sẽ gây chẩy máu ồ ạt.

Một nhân viên y tế ái ngại nhìn lên sau khi sơ cứu vết thương nơi bàn tay
anh, Quân Thành cũng không nói gì chỉ gật nhẹ đầu sau đó khoé mắt liếc
nhìn về phía Anna cũng đang được những nhân viên y tế khác chăm sóc.
Khoé môi mỏng cong lên lạnh lùng, sâu trong đôi mắt ánh lên tia băng
giá.

- Tìm thấy chủ tịch tập đoàn Khai Sáng chứ?

Anh lạnh nhạt hỏi Hoàng Minh đang được băng bó vết thương cạnh đấy.

- Người của tôi báo cáo ông ta đã được chuyển đi trong chuyến cấp cứu đầu tiên, bỏng hoá chất độ III….

Hoàng Minh nhíu mày có chút không hiểu nhìn anh sau đó bừng sáng giống như
chợt hiểu mà đứng bật dậy khiến nhân viên y tế đang băng bó giật mình
đánh rơi cả panh đang kẹp bông sát trùng.

- Người gửi hồ sơ thuế gốc của tập đoàn Khai Sáng đến công an kinh tế thị trường là anh?

Quân Thành có chút tán thưởng với chàng thiếu uý trẻ tuổi này, khả năng phán đoán cùng quan sát rất tốt. Nhìn đôi mắt sáng bừng nhiệt huyết, vết
bỏng sâu nơi đầu vai khi nãy đã ghé vào cùng anh nâng thanh dầm đè lên
chân Nero lên, nhìn hai bàn tay phồng rộp và nghe giọng nói rè rè do
ngộp khói anh có chút ý cười nhẹ nhành. Nếu không có Hoàng Minh thì…hôm
nay Nero chắc song rồi, anh đã nợ cả hai lần này, thật sự sẽ như vậy
sao?

Anh nhếch môi cười nhẹ sau đó vỗ vỗ vào bên vai không bị
thương kéo Hoàng Minh sát lại gần nói nhỏ điều gì đó, chỉ thấy Hoàng
Minh biểu tình bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi ngớ ra, sau đó trợn mắt nhìn lại anh lắp bắp nhưng anh khẽ lắc đầu rồi nhìn về phía Thuỷ
Linh đang nhăn nhó nhìn kim tiêm trong tay một nhân viên y tế gần đấy.

- Kẻ nào muốn động đến cô ấy thì kết quả chính là như tập toàn Khai Sáng, chết!

Ngữ khí của Diệp Quân Thành nhẹ bẫng như cơn gió đêm thoảng qua, đặc biệt
là chữ “chết”, vô cùng thản nhiên giống như đang nói về thời tiết của
ngày mai sẽ thế nào nhưng lại khiến cho Hoàng Minh không tự chủ được mà
rùng mình một cái. Giống như “chết” là một thứ gì đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi trở thành bạn đồng hành của anh. Kẻ được những tổ
chức phi chính phủ gọi tên là ….

- “Spiritus Malus”? Công việc,
kẻ thù, đồng đội….anh có thể từ bỏ tất cả những thứ ấy nhưng liệu những
thứ ấy có thể buông tha cho anh?

Bóng lưng rộng có chút cứng lại khi nghe đến cái tên Spiritus Malus. Phải, giống như Thiên Ngoại Phi
Tiên, hiện tại anh cũng có một cái tên khác nữa. Một cái tên có đủ quyền lực, sức mạnh khiến cho bất kể kẻ nào hay sức mạnh nào cũng phải chùn
bước, không chỉ đến từ những mối quan hệ đặc biệt trải dài khắp các quốc gia, những tài khoản khổng lồ trong tầng hầm sâu nhất của các ngân hàng tại Thuỵ Sỹ, mà còn đến từ những yếu điểm chết người anh nắm trong tay
có thể ảnh hưởng đến bất kể cỗ máy quyền lực nào. Người có thể biết đến
cái tên này…tuyệt đối không phải là người đơn giản, chả trách trong thời gian ngắn có thể tiếp cận được hồ sơ về anh trong thời gian tham gia
MSF. Tại sao những người xung quanh cô vợ nhỏ của anh lại luôn đặc biệt
đến như vậy nhỉ? Như cảm nhận được ánh mắt lắng đọng của anh, đầu nhỏ
khẽ nghiêng nghiêng quay lại, làn mi dài khẽ lay động. Băng vải trên
trán đã được thay thế bằng một tấm băng ép rộng trắng tinh và gương mặt
đã được lau sạch sẽ, gò má phơn phớt hồng cùng làn môi mọng lại he hé
mở, dương lên thành một nụ cười mơ màng như khi ngồi dưới tàng mai tại
Tranh Mệnh trang chờ đợi anh. Giống như…dẫu vạn vật có xoay chuyển, vạn
sự có biến dời thì cô vẫn luôn luôn như vậy, mãi mãi không đổi thay.

- Spiritus Malus? Nghe nói anh ta đã chết trong nhiệm vụ cuối cùng của
mình tại vùng Đông Nam Á này….nhưng nếu danh tiếng của “Ác Thần” vẫn
còn, tôi thật sự rất muốn biết nó hữu dụng đến đâu.

Phải…
Spiritus Malus đã chết, Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành cũng đã là
người thiên cổ. Lúc này đây chỉ còn lại anh, Diệp Quân Thành. Một người
đàn ông bình bình thường thường như bao nhiêu người đàn ông khác quanh
đây, một bác sỹ ngoại khoa, một tiến sỹ y khoa và…một người sắp được làm chồng, làm cha. Không còn ân ân oán oán giang hồ, cũng chả còn tranh
đoạt hoàng vị, trách nhiệm, nghĩa vụ, lòng trung thành, tính toán, hiểm
nguy…toàn bộ đều bỏ lại đằng sau đi. Ở phía trước, anh chính là có cả
thiên hạ bé nhỏ mơ màng này là đủ rồi, khoé môi không nhịn được một lần
nữa lại dương lên vô cùng thả lỏng trở thành nụ cười tuyệt mỹ, mở bừng
ra ánh mặt trời giữa trời giông bão trong lòng những người được thấy.

Diệp Quân Thành thoải mái cười lớn bước đến chỗ cô khiến Thuỷ Linh tròn mắt
ra ngơ ngác, do khoảng cách khá xa cô chính là không hiểu hai người bọn
họ nói chuyện gì mà khiến anh cười thoải mái như vậy. Thật đã lâu lắm
rồi, anh cười như vậy lâm cuối cùng là khi nào nhỉ? Là khi thành công
lừa được cô đến tay hay là khi cả hai nằm ngắm sao trên thảo nguyên đại
ngàn vùng Tây Vực? Chỉ mới vài tháng qua hay đã cả ngàn năm trôi qua
rồi? Cũng không sao hết, chỉ cần anh cười lên như vậy thì dẫu một ngàn
năm chứ…một vạn năm cô cũng sẽ chờ đợi anh.

Hai bàn tay lại đan
vào nhau, mười ngón khít chặt. Vừa đúng với lúc ánh rạng đông xuất hiện, le lói từ chân trời ngày đông trong trong trẻo, báo hiệu một ngày mới
sẽ vô cùng tươi đẹp. Đám cháy cũng đã tàn lụi, một vài người ngừng tay
khỏi công việc đang dang dở ngẩng lên đón chào tia nắng ấm áp. Giữa
khung cảnh lộn xộn, mẩu đối thoại kỳ lạ thoảng qua trong gió như có như
không, khiến ai nghe được thì đều sẽ có cảm giác thật mơ hồ, không biết
rằng là thực hay hư.

- Linh Nhi, hoa mai trên núi giờ chắc đã nở…ta dẫn nàng đi xem có được không?

-….tướng công, không phải lúc ấy chàng….

- Ta còn muốn cùng nàng dậy sớm, ngắm mặt trời mọc trên đỉnh tử cấm.

Cười nhẹ.

- Chàng ngốc quá, nơi này không giống với….

- Ân? Chỉ cần nàng muốn, ta có thể đưa nàng đến bất kỳ đâu.

- Nơi này thì sao?

- Đây? Nơi này…chính là lồng giam của nàng, muốn ta dẫn đi thăm quan một vòng chứ?

- Nếu trái tim là lồng giam thì…tướng công, chàng cũng đã là tù binh của thiếp rồi. Phải làm sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui