Vậy ngươi tính làm thế nào? Ngươi ta đi trên đường không hiểu sao bị người đè đã đủ xui xẻo rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa? Hồ Liễu uống một ly rượu, chuyển mắt nhìn Lạc Hoành.
Lạc Hoành không phản ứng Hồ Liễu, Ngày hôm nay cậu mời, tôi đi trước.
Lạc Hoành thả xuống ly rượu, quay người rời đi.
Ai! Ði gấp như vậy làm gì? Hẹn với mỹ nhân à??? Tôi ở bệnh viện thật vất vả, cậu không cùng tôi uống vài ly, quá là không có lương tâm đi! Hồ Liễu bất mãn nói, công việc ở bệnh viện bận muốn chết, thât vất vả mới có ngày nghỉ để tụ tập, mà hắn như thế nào chạy nhanh như vậy.
Này, mới nói cái bóng dáng liền không thấy
Lạc Hoành trong lòng rất khó chịu, siêu cấp khó chịu, hiện tại mỗi ngày đại thúc trước mặt hắn lắc lư không phải đang khảo nghiệm hắn sao?
Ai kêu đại thúc vào lúc đó đi qua cái hẻm kia...!
Phải biết lúc hắn về nhà phải tắm rửa nhiều lần từ trên xuống dưới mới coi như xong, nhưng cái chổ kia lại làm hắn nhớ đến, đều làm hắn khô nóng cả người, thật vất vả mới nhịn được cảm giác muốn ăn này, thì đại thúc lại xuất hiện trước mặt hắn.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Không được, phải đem đại thúc lên giường, ai biết sau đó không cứng lên được! OMG! Hắn không khỏi vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy ðáng sợ.
SHIT!
Lạc Hoành đột nhiên giẫm chân ga hiên ngang rời đi ðể lại một vệt bánh xe trên đường lớn.
Trong thành phố này, Lý Phong Niên thuê nhà trong Khu dân nghèo, một tháng tiêu nhiều lắm ba trăm khối tiền thuê, bởi vì lúc trước làm công trường đều ngủ lại lều, hiện giờ thì làm bảo vệ nên tốn thêm phần tiền thuê nhà.
Ngày hôm nay y không trực đêm, đêm khuya tan tầm một mình ở sâu trong con hẻm nhỏ cũ nát, y không khỏi cảm thấy sợ hãi, tăng nhanh tóc độ, thoát khỏi bóng tối vô tận.
Y bắt đầu sợ hải những nơi tối tâm này.
Trở về tới nơi ở của mình, Lý Phong Niên không khỏi thả lỏng cả người.
Bữa tối với một bát mì sợ cùng với một cốc nước lạnh, ngồi trên ban công nhỏ hóng mát.
Hiện tại tiền lương của y không đáng chú ý, cần phải tìm những công việc khác làm thêm mới được.
Lý Kỳ chữa bệnh càng sớm mới được, ðó là một khoảng tiền rất lớn, còn có sau này Lý Kỳ còn ðến trường, tiền cần rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Lý Phong Niên cảm thấy trọng trách trên vai nặng thêm mấy phần.
Ngày mai phải gọi ðiện thoại về nhà...!
A Kỳ, con gần đây có ngoan không? Lý Phong Niên cười nói vào điện thoại.
ừm, cha con vẫn rất nghe lời a, cha lúc nào trở về với con? Con rất nhớ cha! giọng nói nhu nhu mềm mại thể hiện sự vui vẻ cao hứng.
còn chút thời gian nữa cha sẽ về với con
ồ...!không có chuyện gì ðâu, con biết cha ði làm rất bận rộ khổ cực, vì thế cha phải giữ gìn sức khỏe a~ có hơi thất vọng nhưng chỉ trong nháy mắt.
Hai cha con nói chuyện với nhau một lúc.
cha quầy bán ðồ của thẩm thẩm nói có người chờ gọi ðiện thoại.
ở nông thôn không có ðiện thoại, ðiện thoại chỉ có nhà bán ðồ ãn vật ở cửa thôn mới có.
ừm, con nói với thẩm thẩm ðể ta nói với bà nội thêm vài câu.
dạ cha
mẹ, gần ðây thân thể có khỏe không? Lý phong Niên trong lòng rất hổ thẹn khi bỏ mẹ tuổi tác ðã cao và con nhỏ ở nhà không thể chăm sóc được.
thân thể mẹ khỏe mạnh, con ðừng lo lắng trong nhà thiếu tiền mà làm, không lo ðến sức khỏe của mình, trong nhà còn có tiền, người lo cho sức khỏe của chính mình mới tốt mẹ Lý nói
dạ, con hiểu.
Lý Kỳ bệnh...!
ðừng vận ðộng nhiều cùng bị kích thích, thì nó ðều bình thýờng nhý vây, ngýõi cũng không phải không biết.
mẹ nhớ tới ðúng hạn cho a Kỳ uống thuốc, cùng ði bệnh viện kiểm tra ðịnh kỳ...!Mẹ...!Mẹ lớn tuổi nhưng không thể ðể con nhỏ hầu hạ dưới gối, trái lại còn vì mình và tôn tử mà phải bận tâm, Lý Phong Niên trong lòng không hổ thẹn mới là giả.
Trước ðây người trong thôn ðến gây phiền phức cho hắn, mẹ ðều làm gương cho binh sĩ, khắp nơi giữ gìn hắn....!
Được rồi, không chuyện gì nữa thì tắt máy.
Có chuyện gì thì mẹ liên hệ với con
dạ, con ðem ðịa chỉ và phương thức liên lạc nơi con làm việc cho mẹ
...!
Tính ra Lý Phong Niên ði làm công cũng được nữa năm, trên người ðã có chút tiền, mặc dù cách số tiền trị bệnh của lý Kỳ còn rất xa.
Hi vọng có thể tìm ðủ tiền trước lúc ðó..