Giang Thế Húc nhìn sang một bên và nhìn thấy giao diện trò chuyện WeChat giữa Cố Hoài Thư và cậu.
Cô đã chuyển cho cậu 25 nhân dân tệ?
Giang Thế Húc: "?"
Cố Hoài Thư thấp giọng lẩm bẩm: "Nhớ thu tiền cơm."
Giang Thế Húc: "..."
"Cậu đợi tôi chỉ để chuyển tiền cho tôi thôi à?"
Bởi vì giọng nói rất nhỏ nên cô không thể nghe được cảm xúc của cậu, cũng như không thể nghe thấy sự run rẩy yếu ớt trong giọng nói.
Cố Hoài Thư đương nhiên gật đầu.
Giang Thế Húc nhìn vào đôi mắt sáng của cô.
Không có sự lựa chọn.
Cậu lấy điện thoại di động ra bấm hai lần.
Cố Hoài Thư cúi đầu, nhìn thấy Giang Thế Húc đã trả lại tiền.
"Tôi mời cậu."
Cố Hoài Thư lập tức lắc đầu: "Không được."
Dù là bạn bè nhưng chuyện liên quan đến tiền bạc vẫn cần phải phân biệt rõ ràng, cô cũng không thể lợi dụng được.
"Mời bạn cùng bàn dùng bữa thì có gì sai?" Giang Thế Húc nhướng mày "Hay ý cậu là, tôi còn không có tiền mời cậu ăn một bữa?"
"Tôi không có ý đó!" .Cố Hoài Thư lập tức giải thích: "Thật xin lỗi."
Giang Thế Húc nhìn cô: "Nếu thật sự ngại, liền trả lời tôi một vấn đề."
"Có vấn đề gì vậy?"
"Tôi chỉ hỏi thôi."
Cố Hoài Thư gật đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Giang Thế Húc dừng lại, nhìn đi chỗ khác, rồi nói: "Cậu ...!có anh chị em không?"
Một câu hỏi bất ngờ.
Không ngờ chủ đề lại đổi nhanh như vậy, Cố Hoài Thư chớp mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi có một đứa em trai."
Giang Thế Húc quay đầu lại, nhìn về phía Cố Hoài Thư, không thể nhìn thấy mặt cô.
"Ồ, vậy sao."
Cậu vừa dứt lời thì chuông reo vào lúc mười hai giờ rưỡi.
Dịch giả : Tiểu Thỏ Nhỏ
Tiếng nói chuyện cuối cùng trong phòng học dừng lại, Cố Hoài Thư nhìn Giang Thế Húc không nói thêm gì nữa, nhịn không nổi buồn ngủ mà ngã xuống trước.
Cô nghĩ buổi tối nên mời Giang Thế Húc đi ăn.
Cố Hoài Thư vốn đang suy nghĩ chuyện này, buổi chiều tan học lập tức nói ra.
"Mời tôi ăn cơm?" Giang Thế Húc hỏi cô.
Cố Hoài Thư gật đầu hỏi: "Có thời gian không?"
Giang Thế Húc không trả lời ngay.
Cậu đang băn khoăn không biết Cố Hoài Thư thật sự muốn mời cậu một bữa hay là đang nghĩ đến việc trả lại bữa trưa.
Cố Hoài Thư còn chưa đợi hắn trả lời, đã nghe thấy Hồ Bá Văn nói.
"Ăn gì vậy? Ăn gì vậy?"
Hồ Bá Văn đeo cặp sách trên vai, cậu định đi tới gọi Giang Thế Húc chơi bóng, nhưng vừa đến, cậu đã nghe thấy có người muốn mời ăn.
Nếu không ăn khi có thức ăn, cậu là một kẻ ngốc.
Cố Hoài Thu sửng sốt.
Ban đầu cô chỉ đơn giản là mời Giang Thế Húc đi ăn, trong tiềm thức nghĩ rằng chỉ có hai người họ.
Thấy cô không lên tiếng, Hồ Bá Văn kỳ lạ nhìn Giang Thế Húc.
Kết quả là Giang Thế Húc làm ra vẻ mặt "Sao không cút ra ngoài?"
Chết tiệt, hình như cậu đã làm sai rồi.
Hồ Bá Văn do dự: "Ừm...em..."
Không ngờ, Cố Hoài Thư có chút đỏ mặt, hỏi hắn: "Cậu muốn ăn gì? Tôi mời cậu."
May mắn thay có Hồ Bá Văn ở đây, nếu không cô chỉ muốn mời Giang Thế Húc mà thôi.
Cô xấu hổ đến mức nào?
Đang nghĩ tới đây, Cố Hoài Thư nhìn thấy Hứa Tử Yên đi về phía mình, nhanh chóng đưa ra lời mời.
"Tử Yên, tối nay cậu có rảnh không?"
Hồ Bá Văn tội lỗi nhìn Giang Thế Húc khóe miệng giật giật.
Anh Giang, lần này anh không thể trách em được.
Mười lăm phút sau, bốn người xuất hiện ở cửa hàng gần trường.
Rẻ, sạch và ngon.
Địa điểm là do Hồ Bá Văn lựa chọn, tuy biết Cố Hoài Thư gia cảnh rất tốt, nhưng cậu vẫn không dám chọn một nơi quá đắt đỏ.
Hơn nữa, có Hứa Tử Yên ở đây, cậu sợ sẽ tạo ấn tượng xấu với cô ấy.
"Mì ở cửa hàng này rất ngon, về cơ bản thì không có gì khác biệt."
Đẩy thực đơn ra trước mặt hai cô gái: "Các cậu chọn đi."
Cố Hoài Thư lần đầu tiên đến đây và gọi món thịt bò đặc trưng.
Ông chủ tới hỏi: "Muốn ăn cay không?"
Cố Hoài Thư cùng Giang Thế Húc: "Có chút cay."
Hai người sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn nhau.
Giang Thế Húc nhìn lại và cong môi.
Ông chủ không để ý đến sự kỳ lạ của họ mà hỏi những người khác: "Còn hai bạn thì sao?"
Hứa Tử Yên khẽ mỉm cười: "Bình thường thì cay."
Hồ Bá Văn vội vàng nói: "Tôi cũng muốn cay, cảm ơn."
Lúc này, lại có thêm ba người đi vào cửa hàng, dẫn đầu là Từ Tư.
Vừa bước vào, cô nhìn thấy bàn của Cố Hoài Thư liền đi thẳng tới hét lớn.
"Hoài Thư, thật trùng hợp."
(Dịch giả: Đúng là âm hồn bất tán, đi đâu cũng gặp )
Cố Hoài Thư cười đáp: "Ừ, thật trùng hợp."
Nhìn thấy có người đến, Hồ Bá Văn mỉm cười.
Hứa Tử Yên và Giang Thế Húc bị bỏ lại, cả hai người kia đều liếc nhìn cô ta để chào hỏi.
Từ Tư cũng không để ý, nhiệt tình hỏi: "Tôi có thể ngồi cùng cậu được không?"
(Dịch giả: Cút )
Bởi vì cửa hàng có một chiếc bàn dành cho bốn người dựa vào tường và đã có người ngồi rồi
Nghe được lời này, Cố Hoài Thư sửng sốt một lát.
Có một chiếc bàn khác dành cho bốn người có thể ngồi được năm người.
Họ đã thêm một chiếc ghế vào phía bên cạnh của bàn.
Hứa Tử Yên để chiếc ghế xuống gầm bàn và
đặt hai chiếc cặp sách lên đó.
Giọng điệu của cô bình tĩnh, khiến người ta không thể tỏ ra hối lỗi nhưng cũng không thể tìm ra lỗi.
"Xin lỗi, không có ghế."
Trước khi Từ Tư kịp nói, Hứa Tử Yên lại nâng cằm lên.
"Bàn của bạn cậu vẫn còn chỗ, họ dường như không muốn xa cậu."
Đây là điều Cố Hoài Thư do dự.
Bởi vì Từ Tư không đến một mình.
Hai cô gái đi cùng Từ Tư đang ngồi vẫy tay với cô ta, ý bảo hãy nhanh tới đây.
Từ Tư thấy vậy, chỉ có thể không ngừng mỉm cười, giả vờ như bị thôi miên: "Nhìn tôi đi, lúc hưng phấn đã quên mất bạn bè.
Vậy lần sau tôi sẽ ăn cùng cậu."
Sau một hồi, Cố Hoài Thư nghĩ tới một vấn đề.
Tử Yên ở lại trường, thường ăn tối ở căng tin.
Cô nhìn đối diện hai thiếu niên: "Các cậu không ở lại trường, buổi tối đi ra ngoài ăn, về nhà còn có thể ăn sao?"
Hồ Bá Văn cười: "Bình thường tôi không về nhà ăn cơm."
"Bố mẹ tôi thường xuyên vắng nhà, về đến nhà cũng không có ai ăn cùng tôi.
Bình thường sau khi chơi bóng với anh Giang, tôi ăn ở ngoài rồi mới về."
"Dù sao thì đó cũng là vấn đề thời gian."
Cố Hoài Thư: "Cậu có ý gì?"
Hứa Tử Yên giải thích với cô: "Sắp tới buổi tối chúng ta phải học bài, mọi người sẽ không thể về nhà ăn tối được."
Thế là xong.
Cố Hoài Thư gật đầu, đột nhiên nhìn thiếu niên đối diện, hỏi nàng: "Còn cậu?"
"Về đến nhà còn có thể ăn cơm sao?" Giang Thế Húc bình tĩnh nói.
Cố Hoài Thư chớp chớp mắt, cười khẽ: "Không ăn nổi thì đừng ăn."
Ông chủ nhanh chóng bưng hai bát mì lên: "Hai bát này hơi cay."
Hồ Bá Văn nghĩ đến sở thích giống nhau của hai người họ, tò mò hỏi Cố Hoài Thư.
"Cậu giống anh Giang, chỉ có thể ăn đồ cay nhẹ thôi à?"
Cố Hoài Thư đang cho rau vào bát, nghe được câu hỏi này, cô dừng lại, gật đầu đồng ý.
"Bởi vì khi còn nhỏ tôi sống ở Dịch Thành, đồ ăn ở đó cay nhẹ hơn."
Vừa nói xong, Hồ Bá Văn gần như nhảy dựng lên.
"Trời ạ! Trước kia anh Giang cũng ở Dịch Thành!"