Kề Bên Sói



Di Di quyết định chuyển nhà. 

 

Từ khi chú Heo chuyển đến bên cạnh nhà cô, cả tháng nay cô đều không ngủ ngon được. Tối nào cô cũng bị tiếng ngáy rúng động trời đất của chú ấy làm cho tỉnh  giấc, dẫn đến việc ban ngày đi làm cô không tỉnh táo. 

 

Di Di mất hai ngày để tìm nhà. Cuối cùng, cô chọn một căn phòng ở khu Kim Hoa. 

 

Căn phòng ở tầng 3, gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp. Môi trường xung quanh rất tốt, cách phường nấu nướng của cô khá gần. Điều quan trọng nhất là giá của nó rất phải chăng. 

 

Hơn nữa trong khu dân cư này toàn là đồng loại của cô. 

 

Loại “người” như bọn họ đều biến thành từ các loài động vật. Ở một phương diện nào đó, họ gần với từ “yêu quái” mà mọi người hay nói hơn. Nhưng bọn họ không có cái gọi là yêu lực, chỉ là so với loài người thì tuổi thọ của họ dài hơn, sức khỏe tốt hơn. 

 

Người đưa cô đi xem phòng là một con hươu sao, sau khi hóa thành người, nó trở thành một người đàn ông rất đẹp trai. Anh ấy còn không thèm giấu giếm thân phận của mình, thậm chí còn biến lại thành nguyên hình cho Di Di xem một cách vô cùng hào phóng. 

 

Di Di lập tức quyết định chuyển vào, ở đây cô không phải nơm nớp lo sợ mà ngụy trang. 

 

Trước khi đưa tiền cọc, hươu sao nói với cô một câu với giọng điệu rất khó tả. 

 

“Tôi vốn không muốn nói, nhưng vì bản thể của cô là loài động vật nhỏ bé yếu đuối nên tôi vẫn phải chịu trách nhiệm với cô. Cô biết tại sao tiền thuê căn phòng này lại rẻ hơn tiền thuê của căn phòng khác gần một nửa không? Bởi vì...” 

 

Hươu sao nói đến đó thì chỉ vào cánh cửa đối diện, ánh mắt tối lại, giọng anh ấy nhỏ như bị một cơn gió thổi đến. 

 

Anh ấy nói: “Ở đó có một con sói ở.” 

 

“Khách thuê trước đó bị anh ta dọa chạy mất, khách thuê trước nữa bị anh ta đánh chạy mất.” Hươu sao thở dài. 

 

“Anh, anh ấy...” Di Di trợn mắt lên, cẩn thận hỏi: “Anh ấy... ăn động vật sao?” 

 

Hươu hoa nghe xong, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt thanh tú ấy: “Ha ha, không đến mức đó, nói thế nào thì cũng tiến hóa đến mức này rồi mà, đâu thể giống như dã thú được chứ.” 

 

“Chỉ là tính tình hơi kỳ lạ thôi, không phải người xấu đâu.” Lần nào đưa tiền thuê nhà cũng rất dứt khoát. 

 

Vì an toàn tính mạng của mình, Di Di vẫn phải hỏi rõ: “Sao anh ấy lại đánh người thế?” 

 

“Cụ thể thì tôi không rõ, chỉ biết mọi người đều truyền nhau là khách thuê đó mặt mũi sưng húp lên lúc chuyển đi. Từ đó, căn nhà này không dễ bán nữa...” Hươu sao sợ Di Di hối hận, anh ấy lại nói: “Thực ra an ninh của khu chúng ta tốt lắm, nếu anh ấy thực sự dám làm gì cô, cô có thể nhờ bảo vệ giúp.” 

 

Di Di không nói gì. 

 

Hươu sao nói tiếp: “Nếu cô thuê thật thì tôi có thể nói với cấp trên để giúp cô hạ tiền thuê xuống.” 

 

“Sao? Có thuê không?” 

 

Nghĩ đến cái giá khiến người ta rung động đó, Di Di cắn răng nói: “Thuê!” 

 

Ba ngày sau, Di Di chuyển vào khu Kim Hoa. 

 

Cô làm khá nhiều đồ ngọt, trên tầng, dưới tầng cô đều đi đưa một lượt. Một là để biết mặt mọi người, đi làm quen với các hàng xóm mới, hai là lỡ đâu có gặp nguy hiểm gì thật thì cũng không đến mức bị cô lập, không ai giúp đỡ. 

 

Các hàng xóm đều rất thân thiện, đặc biệt là cậu thiếu niên tên là Triết Triết ở tầng trên. Cậu ta liên tục khen đồ ngọt cô làm ngon, còn hỏi địa chỉ phường nấu nướng, nói muốn đến ủng hộ. 

 

Di Di vui vẻ về phòng của mình, nhìn cánh cửa phía đối diện đóng chặt, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn quyết định lấy một hộp đồ ngọt. 

 

Lỡ bị người ta phát hiện ra những người khác đều đã nhận hết, chỉ có mình chưa nhận được thì chẳng phải cô sẽ chết thảm hơn sao?

 

Di Di tập lời thoại trước rồi từ từ gõ cửa nhà hàng xóm. 

 

Sẽ không bị từ chối đó chứ… 

 

Anh người sói trông thế nào nhỉ? 

 

Không ai đánh người tươi cười cả, mỉm cười, phải mỉm cười mới được... 

 

Nhưng Di Di lại căng thẳng đến mức không cười nổi, tay chân cứ run lên, chỉ sợ một con quái vật nhảy từ bên trong ra lột da róc xương cô. 

 

Cô chờ đợi một cách đau khổ... 

 

Một phút trôi đi mà không có động tĩnh gì cả. Di Di gõ cửa lần nữa theo kiểu dò thử, không có hồi âm. 

 

Không ở nhà à?

 

Cô thở phào một hơi, nhảy chân sáo về phòng. Cô đặt hộp đồ ngọt trong túi dùng để gói, thắt một cái nơ bướm xinh đẹp rồi viết một tờ giấy ghi nhớ, treo túi trên tay cầm cửa nhà hàng xóm. 

 

Buổi chiều, Di Di dành ra chút thời gian để dọn dẹp vệ sinh. Mới lau nhà được một nửa thì có cuộc gọi của bên vận chuyển đồ đạc, cô vội vàng chạy xuống tầng. 

 

Trên xe có năm va-li lớn là đồ của cô, Di Di dỡ đồ xuống một mình. 

 

Khi dỡ đến va-li thứ ba, Di Di mệt đến mức thở không ra hơi. Cô lau mồ hôi, hỏi bác tài xế đang ngồi uống nước nhàn nhã: “Bác tài ơi, nếu chuyển đồ lên tầng ba thì mất bao nhiêu tiền ạ?” 

 

Bác tài xế nhìn cô một lượt: “Một trăm hai.” 

 

Di Di cười gượng: “Ồ, vậy không cần nữa ạ.” 

 

Chắc thấy cô một mình nên mới hét giá cao như vậy, Di Di tuyệt đối sẽ không để ông ta toại nguyện. 

 

Nếu là bình thường thì Di Di không cần người giúp đâu. 

 

Bọn họ có thể lực và năng lực mạnh hơn người bình thường. Chỉ là bận cả buổi chiều rồi, bây giờ cô hơi kiệt sức. 

 

Di Di chuyển va-li cuối xong thì xe tải đi khỏi tầm nhìn của cô, chỉ để lại một làn khói đen. 

 

Làn khói đen tỏa ra tứ phía, càng ngày càng nhạt, càng ngày càng nhạt đi, cuối cùng, nó để lộ ra cảnh ở phía xa. 

 

Mặt trời đi xuống phía Tây, tạo thành một vầng sáng màu đỏ ấm áp phía chân trời, rực rỡ như tranh. 

 

Di Di ngồi trên va-li, vừa nghỉ ngơi vừa ngắm cảnh ráng chiều. Một lúc sau, mặt trời biến mất hoàn toàn, chỉ để lại ánh sáng nhạt nhòa. 

 

Di Di đứng dậy làm việc, tuy hàng xóm đều cư xử rất thân thiện nhưng cô mới đến đây, không muốn làm phiền người khác. 

 

Sau khi nghỉ ngơi, thể lực hồi phục lại không ít, cô ôm cả va-li lớn đi thẳng lên tầng 3. Khi đó đang choáng váng, cô không để ý rằng túi đồ ngọt cô treo ở nhà bên cạnh đã biến mất. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui