Kề Bên Sói



Lời mời tới quá bất ngờ, Chiếu Dã chậm chạp gật đầu: "Được."

 

"Vậy anh chờ chút, để tôi mang giày cái rồi chúng ta cùng đi siêu thị." Với sức ăn của Chiếu Dã, chút thức ăn còn sót lại của Di Di là không hề đủ.

 

Hai người xuống lầu, Chiếu Dã đi phía trước, Di Di theo phía sau. Lúc đi ngang qua lầu hai, Di Di thả chậm bước chân lại, cửa của căn hộ ở lầu này đang mở rộng, bên trong chất đầy bao lớn bao nhỏ.

 

"Ơ, có người mới dọn vào sao?" Di Di nghi ngờ.

 

Lầu hai vẫn luôn không có ai ở, lúc xem phòng, bởi vì giá cả nên Di Di đã không cân nhắc qua căn này, bây giờ xem ra là đã được cho thuê rồi.

 

Có thêm một hàng xóm mới, Di Di hơi tò mò không biết anh ta sẽ là loài động vật gì.

 

Nỗi tò mò vừa dâng lên chưa tới một phút đã bị phá vỡ. Lúc xuống lầu dưới, Di Di đã trông thấy vị hàng xóm xách theo một chiếc vali lớn đang cãi vã với Chiếu Dã.

 

Nói đúng ra thì cũng không tính là cãi vả, mà là một bên đơn phương hạ chiến thư.

 

Jack mặc đồ bó sát người, bắp thịt toàn thân giống như tường đồng vách sắt, cơ nào cơ ấy đều rõ ràng. Tuy anh ta lùn hơn Chiếu Dã 10 centimet nhưng không hề yếu thế hơn, từng câu từng chữ phun ra mang đầy ý khiêu khích.

 

"Tôi nhất định sẽ đánh bại anh, cứ chờ đó cho tôi."

 

"Đừng tưởng rằng tôi thua anh mấy lần thì sẽ sợ anh. À, một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra nhược điểm của anh, đoạt lại vinh dự của tôi."

 

"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ luôn luôn nhìn chằm chằm anh, không rời một tấc."

 

Chiếu Dã vẫn trưng ra bản mặt của người chết, không trả lời câu nào, lúc thấy Di Di mới sống lại.

 

"Anh ta là..." Trên mặt Di Di đầy dấu hỏi, vừa nói được một nửa đã bị Chiếu Dã kéo tay, lôi ra khỏi khu dân cư.

 

"Đừng để ý đến anh ta." Chiếu Dã cũng không quay đầu lại.

 

Di Di xoay người nhìn về phía xa, Chiếu Dã xoay vai cô lại, cánh tay vừa mạnh mẽ vừa có lực, trên mặt vẫn là vẻ lạnh tanh như cũ: "Nhìn đường."

 

"Đau quá." Di Di than phiền một câu, nhớ đến khoảnh khắc khi đi lướt qua Jack, đó rõ ràng là mùi của con người.

 

Những người như bọn họ có thể phân biệt đồng loại và nhân loại bình thường, giống như Di Di tuy không nhìn ra bản thể của Triết Triết nhưng vừa nhìn là cũng đã biết cậu ta là đồng loại. Mà cao cấp hơn một chút là những chủng loại có khứu giác nhạy bén giống như loài sói của Chiếu Dã, họ có thể dựa vào khứu giác để phán đoán ra được chủng tộc của đối phương.

 

"Anh ta không phải là đối thủ của anh sao... Anh ta là người mà, sao lại đến ở tại nơi này..." Di Di nhỏ giọng nói, Chiếu Dã phải cúi người mới có thể nghe rõ. Cánh mũi anh thở phì phò, im lặng không lên tiếng.

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khó chịu của Chiếu Dã, Di Di lập tức im miệng.

 

Xung quanh yên tĩnh đến bất ngờ.

 

Bọn họ đi đến một ngã tư, trong hơn năm mươi giây chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, không ai nói gì.

 

Di Di thì nghĩ rằng tâm trạng của Chiếu Dã đang không được tốt, Chiếu Dã lại nghĩ rằng Di Di đang tức giận.

 

Lẳng lặng vào siêu thị, Chiếu Dã không nhịn được nữa, ngón cái kéo lấy ống tay áo Di Di, khàn giọng nói: "Đừng không để ý đến tôi."

 

Di Di nghiêng đầu: "Hả?"

 

Chẳng phải do anh lạnh mặt trước sao? Rõ ràng là cô đang cho anh thời gian bình tĩnh lại mà, sao lại biến thành cô không để ý tới anh thế này. Còn nữa, giọng điệu mang theo vẻ tủi thân vô hình ấy là từ đâu ra vậy...

 

"Anh cứ vậy thì sao tôi lựa cà chua được chứ."

 

Vừa nghe Di Di nói, Chiếu Dã lại càng tin chắc rằng cô đang tức giận. Giống như một miếng kẹo cao su, dù có làm gì anh cũng không buông tay, mà Di Di thì chỉ đơn giản muốn đi lựa cà chua.

 

"Thật ra... Đây là lần thứ hai anh ta dọn vào. Lần trước đã là chuyện của hai năm trước..." Khi Chiếu Dã trả lời câu hỏi trước đó của Di Di, trong giọng nói còn mang theo chút bực bội.

 

Jack vẫn luôn coi Chiếu Dã là mục tiêu và kẻ thù lớn nhất, khi thua khi thắng, càng đánh càng hăng. Hai năm trước, anh ta đã nghe ngóng nơi ở của Chiếu Dã, bỏ ra số tiền lớn để thuê phòng tại đó.

 

Khu Kim Hoa vốn không cho con người vào ở, chỉ cần có con người đến xem phòng, bọn họ đều sẽ dùng giá cao để khiến mấy người đó từ bỏ. Nhưng Jack tiền muôn bạc biển, hoàn toàn không quan tâm chút tiền ấy, mục đích của anh ta chỉ có một - Chiếu Dã.

 

Thân là một trong những chủ nhà và quản lý của khu này, hươu sao đã cho phép anh ta vào ở. Hơn nữa với thể trạng của anh, dù nhìn thế nào cũng thấy anh ta trông giống như loài đột biến.

 

Cứ thế, Jack dọn vào căn hộ ở đối diện nhà của Chiếu Dã, giám sát cuộc sống thường nhật của Chiếu Dã, từ khi anh ra ngoài mua cơm đến mấy giờ thì tắt đèn đi ngủ, thậm chí ngay cả vứt rác anh ta cũng phải theo dõi ghi chú lại.

 

Chiếu Dã thật sự không chịu nổi nữa, ra một giao kèo với Jack. Nếu Jack thua dưới tay anh trong cuộc so tài, Jack phải lập tức cút đi.

 

Chiếu Dã khích tướng mấy câu đã có thể khiến Jack đồng ý.

 

Trong cuộc thi đấu đó, Jack thua thảm thiết, phải dời đi giống như đang chạy trốn.

 

Hai năm sau, ai ngờ anh ta lại xài lại chiêu cũ. Chiếu Dã nghĩ đến cuộc sống bị người ta "giám sát" trước kia, trong lòng tràn ngập phiền muộn nên vẻ mặt cũng không thể tỏ ra tươi vui chút nào.

 

Nghe xong câu chuyện của Chiếu Dã, Di Di rất bất ngờ với hành động khác người của Jack, cuối cùng nói: "Cho nên... Anh ta là fan cuồng của anh?"

 

Chiếu Dã: "Fan cuồng là gì?"

 

"Nói chung thì là..." Di Di vơ vét từ ngữ trong đầu: "Những fan hâm mộ phát cuồng, không biết chừng mực, muốn xâm phạm vào riêng tư của người ta? Mặc dù anh ta cũng không được tính là fan nhưng loại người như vậy chắc chắn sẽ bị các fan chửi rủa."

 

Mặc dù Chiếu Dã nghe không hiểu lắm nhưng vẫn trả lời: "Có lẽ anh ta chính là người như em nói đó."

 

"Vậy phải làm sao bây giờ, anh ta đang ở dưới lầu chúng ta." Di Di xếp hàng tính tiền, cô đã mua một đống đồ để cất từ từ ăn.

 

"Đừng để ý đến anh ta là được." Chiếu Dã đứng trước mặt Di Di, muốn thanh toán thay cô, Di Di nói gì cũng không đồng ý. Đã không thể bỏ tiền, anh chỉ có thể bỏ lực, chủ động xách giúp cô hai túi thức ăn nặng trĩu.

 

Di Di thấy hơi không quen, thường ngày khi cô đi siêu thị, mở cửa hàng, mua nguyên liệu đều do một mình cô tự làm tự ăn. Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người muốn chen vào cuộc sống của cô, cô vẫn chưa quen lắm. Di Di cúi đầu nhìn hai tay trống không của mình, nói với Chiếu Dã: "Hay để tôi xách một túi cho."

 

Chiếu Dã "ồ" một tiếng, lấy ra một bịch trứng gà ở trong túi lớn rồi đưa cho Di Di: "Này."

 

Di Di: "..."

 

Trở lại khu Kim Hoa, Jack vẫn còn dỡ hàng ở lầu một.

 

Máy chạy bộ, tạ tay, ghế gập bụng... Di Di buồn bực: Anh ta dọn cả các phòng gym tới đây sao?

 

Thấy Jack đổ mồ hôi như mưa, Di Di lại nhớ tới tình cảnh của mình vào hôm dọn nhà, chọt chọt Chiếu Dã: "... Có cần giúp một tay không?"

 

Chiếu Dã lạnh lùng nói: "Không cần để ý tới anh ta."

 

Nhìn thấy Chiếu Dã, tinh lực của Jack lại bỗng nhiên dồi dào khác thường, một tay anh ta cầm tạ, diễu võ giương oai nói: "ZY, anh nhớ cẩn thận đấy nhé, lần này tôi sẽ ra tay thật đó, tuyệt đối không thua anh nữa đâu!"

 

Chiếu Dã yên lặng liếc nhìn, kéo Di Di bước nhanh lên lầu: "Di Di, chúng ta đi."

 

Nhìn bóng lưng thon nhỏ được Chiếu Dã che phía trước, nghĩ đến việc hai người cùng vào cùng ra, hòa thuận ấm êm, sắc mặt của Jack chợt thay đổi, mắng to: "Con mẹ nó, anh còn có thời gian quen bạn gái sao? Thật sự chẳng coi tôi ra gì cả à?"

 

Mặc dù Jack là con lai nhưng vẫn có nói giọng phổ thông đúng tiêu chuẩn. Giọng nói của anh vừa to, âm lượng lại lớn, Chiếu Dã nghe, Di Di cũng nghe.

 

Bởi vì hai chữ kia, hai gò má Di Di dần nóng lên, phát hiện người sau lưng đã dừng bước.

 

Chiếu Dã quay đầu, trên mặt vẫn vô cảm như cũ, anh nhìn xuống từ trên cao rồi nói với Jack:

 

"Cuối cùng anh cũng nói một câu nghe được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui