Chiếu Dã chưa kịp nói xong thì Di Di đã chạy một mạch lên lầu.
Chiếu Dã khẽ cười một tiếng, anh phớt lờ lời nói kháy của Jack, quay đầu đuổi theo con thỏ đầy sức sống trước mặt.
Tính ra thì đã là lần thứ tư Chiếu Dã đến căn phòng nhỏ quen thuộc này.
“Để trên bàn là được.” Di Di vừa rửa tay vừa nói với Chiếu Dã: "Anh ngồi chờ tôi một lát, sẽ không quá lâu.”
Cô lấy cà chua mới mua ra để rửa, Chiếu Dã nói: “Để tôi làm cho.”
“Ừm.”
Không gian trong phòng bếp vốn nhỏ hẹp, sau khi Chiếu Dã vào thì chật chội hơn, động tác hơi lớn một chút cũng sẽ đụng phải người kia. Di Di rửa thịt bò với nước, không yên tâm hỏi: “Anh muốn ăn mì khô hay mì nước?”
“Sao cũng được.”
“Vậy tôi nấu mì nước nhé?”
“Ừ.”
Tiếng nước chảy dừng lại, Chiếu Dã cầm cà chua hỏi: “Để chỗ nào?”
Di Di chỉ bừa một chiếc bát: “Để tôi chuẩn bị là được, anh đi ra ngoài chờ đi.”
Chiếu Dã không nói, Di Di cảm nhận được một ánh mắt đang dán sau lưng cô.
Vài giây sau, tiếng bước chân đi xa, Di Di mới thở phào một tiếng. Cô nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu nấu ăn, xào thịt, cho vào cà chua đã thái và gia vị, xào đến khi cà chua chín nhừ, rồi cho nước vào.
“Em quên cầm cái này.” Chiếu Dã đi rồi bỗng quay lại.
Là mì sợi Di Di vừa mua, cô sợ Chiếu Dã ăn không đủ nên mua rất nhiều.
“Đưa cho tôi đi.” Di Di nhận lấy mì.
Yên lặng chờ nước sôi, mùi của thịt bò quyện với cà chua dần lan tỏa, Di Di lấy hai chiếc bát gốm ra, một cái lớn, một cái nhỏ.
“Di Di.” Lúc này, Chiếu Dã không rời khỏi phòng bếp, mà lại từng bước đến gần cô, đứng phía sau Di Di như một bức tường.
Di Di vừa quay đầu thì gần như chạm phải lồng ngực anh: “Anh đứng gần tôi như vậy làm gì...”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười: “Em đã bắt đầu thích tôi rồi.”
Nước chần mì sôi lên, Di Di cuống quít mở nắp nồi, thiếu chút làm phỏng tay, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh đang nói gì thế?...”
Chiếu Dã giúp Di Di giữ nắp nồi, chờ mì được bỏ vào toàn bộ, nhẹ giọng nói: “Anh cảm nhận được.”
Nói chắc chắn cứ như là đang kể lại một câu chuyện.
“Không có đâu.” Di Di phản bác, giọng điệu kiên quyết, mắt cô nhìn chằm chằm nắp nồi, không quay đầu nhìn anh một cái.
“Vậy...” Chiếu Dã đột nhiên cúi đầu, hơi thở anh thổi qua bên tai Di Di, tay anh dò tìm vòng xuống dưới, lòng bàn tay nắm lại, bắt lấy một đám lông trắng.
Chiếu Dã khàn giọng hỏi: “Đây là cái gì?...”
“A!”
Di Di bị dọa đến thét chói tai, cái đuôi của cô sao lại hiện ra rồi?!
Mau biến lại, mau biến lại đi!
Chởm lông ngắn ngủn đó bị Chiếu Dã nắm trong tay ngắm nghía, bởi vì vị trí của nó rất đặc biệt, rất gần mông của cô, Chiếu Dã cầm nó bằng cả bàn tay như vậy thật giống như là… giống như…
Di Di sượng đỏ mặt đến tận tai, cô bối rối rụt người về phía trước, làm thế nào cũng không thu đuôi về được.
“Buông tay đi…”
Di Di vừa hé miệng nói thì vội che miệng ngay, đuôi cô vốn dĩ rất nhạy cảm, bị Chiếu Dã vuốt ve làm cho giọng điệu của cô cũng thay đổi.
Giống như hờn dỗi nhưng vừa muốn từ chối vừa gọi mời, ý cười của Chiếu Dã càng sâu, Di Di có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang rung động và kề sát sau lưng cô.
“Chiếu Dã…”
Tiếng gọi này mang theo ý tứ xin bỏ qua.
Chiếu Dã buông tha cho cái đuôi mềm mại đó, ánh mắt anh nhuốm màu dục vọng.
Làn da non mịn của cô, vành tai đỏ hồng lên, vài sợi tóc mai rũ xuống, còn cả ánh mắt nhất định đã ướt sũng mà lúc này anh không nhìn thấy, hết thảy trên người cô đều tác động đến anh.
“Từ mà hôm nay em nói dùng để hình dung về tôi cũng rất thích hợp.”
Cái đuôi được thả ra, Di Di như trút được gánh nặng, hỏi: “Từ gì?...”
Những ngón tay của Chiếu Dã trườn về phía trước từ xương cụt của Di Di, bàn tay bấu vào eo cô một cách hờ hững, tựa như rất gần lại tựa như rất xa, mơ hồ như có như không.
Eo của Di Di có chút ngứa, cô muốn cong eo tránh thoát, bị anh dùng tay kia nắm lấy cổ tay cô chế trụ, cô nghe anh nói:
“Điên cuồng ấy…”
Chiếu Dã xoay người cô, anh gác cằm lên vai cô, hít lấy hương thơm trên cổ cô như cún. Mùi thơm tự nhiên của cơ thể cô giống như mùi của cỏ xanh sau cơn mưa, như đóa hoa sương sớm mai.
“Không có chừng mực gì cả…”
Bàn tay trên lưng cô đột nhiên buộc chặt, Chiếu Dã buông cổ tay cô ra, vòng tay từ sau lưng cô ôm trọn lấy Di Di, xoay đầu cô để cô phải nghiêng mặt sang một bên.
Để cô nhìn rõ đáy mắt anh.
Chuyện mà anh muốn làm.
Di Di không tự giác giật nhẹ đuôi, đoàn lông mềm giống như chạm phải vật gì cứng rắn, trong phút chốc cô bỗng trở nên cứng đờ.
Nước trong nồi đã sôi đến mức sắp cạn, họ không nghe được, họ chỉ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của nhau, lông mi cô nhẹ run, hầu kết anh khẽ trượt.
Tay anh vuốt ve da thịt bên hông của cô cách một lớp vải, thắt lưng là điểm yếu của cô, toàn thân Di Di như thể nhũn ra, đầu óc choáng váng.
Gương mặt anh tuấn đó tiến sát đến…
Chóp mũi hai người chạm nhau, môi anh khẽ mấp máy, giọng nói khàn khàn :
“Tôi … muốn xâm nhập riêng tư hơn…”
Nụ hôn của anh hạ xuống cùng với âm cuối.
Không giống với thân thể cứng rắn của anh, môi anh mềm mại nóng bỏng, nhưng vì Di Di đang cúi đầu nên môi anh chỉ cọ nhẹ qua môi cô.
“Hử?”
Nụ hôn bị bỏ dở, Chiếu Dã xoay người Di Di trở lại, câu cằm nâng cái đầu đang cúi xuống của cô lên.
Di Di ngẩng đầu, tóc tai hỗn độn. Lúc hai người mặt đối mặt nhau thì cảm giác vật cứng đó chích bụng cô càng rõ hơn, rốt cuộc cô cũng sợ.
Mắt cô ngập nước mắt, dưới ánh đèn cứ như cả dải ngân hà.
“Chiếu…” cô vừa nói thì nước mắt không khống chế được rơi xuống, cô nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Chiếu Dã… tôi sợ…”
Đồ ăn trong nồi đã vang lên tiếng báo động rất nhiều lần, Chiếu Dã buồn tay ra, vươn tay tắt bếp.
Không có ngọn lửa, không có sự sôi trào không ngừng.
Chiếu Dã lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sờ sờ cái ót của cô.
Mở nắp nồi, mì nước đã biến thành mì hầm, đổ vào hai chiếc bát Di Di đã đặt sẵn, Chiếu Dã nói: “Chúng ta ăn trước.”
“Anh đừng như thế…” Di Di trộm quan sát Chiếu Dã, nhéo lấy vạt áo anh.
Chiếu Dã lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cô: "Dọa em rồi sao?”
“Một chút…”
“Ăn mì đi.”
“Dạ.”
Di Di chưa từng yêu đương, bất luận là yêu loài người hay là đồng loại.
Tưởng tượng của cô về tình yêu, là hai người cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cô sẽ đặc biệt làm món điểm tâm ngọt vì người đó, buổi tối sẽ rúc vào trong ngực người đó…
Cô rất ngây thơ non nớt, khó có thể tiếp nhận sự nhiệt tình trực tiếp như vậy từ anh nhanh như vậy.
Khoảnh khắc nụ hôn của anh rơi trên khóe môi cô đúng thật là cô động lòng, cũng thật sự nảy lên sự băn khoăn trong lòng.
Di Di dùng đũa cuộn lại những sợi mì nổi lên trên, nói với Chiếu Dã đang trầm mặt: “… Anh đừng buồn, Chiếu Dã.”
Động tác ăn mì của Chiếu Dã ngừng lại một chút, hai ba đũa ăn hết cả tô.
“Không buồn, trước khi em đồng ý, sẽ không có lần sau.”
Lúc Di Di cúi đầu trốn đi nụ hôn của anh, anh không hiểu, có nghi hoặc, thậm chí có chút không vui.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt ướt át đó nhìn anh, anh hoàn toàn mềm lòng.
Là anh quá nóng vội.
Anh có thể thô bạo dùng sức mạnh để đạt được mục đích của mình, nhưng đó không phải điều anh mong muốn.
Bản năng khiến anh muốn gần gũi cô, hôn cô, gắn liền với cô.
Lý trí bảo anh phải giữ khoảng cách với cô, chờ cho đến khi cô đồng ý.