Jack hụt hơi không thở được, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự phấn khích của anh ta.
Đúng như anh ta đoán… anh vẫn luôn kiềm chế sức mạnh của mình.
Cánh tay vòng qua cổ siết chặt, Jack sắp ngạt thở thì nghe thấy giọng nói âm u của
Chiếu Dã: “Mày muốn chơi thì tao chiều. Nhưng nếu dám chạm đến cô ấy thì cứ thử xem.”
Dứt lời, anh bỏ đi không ngoảnh đầu lại, chỉ để lại Jack nửa quỳ trên đất thở hồng hộc.
Ở bên kia, Di Di vừa ngân nga khúc hát vừa tan làm thì nhận được tin nhắn của Chiếu Dã: [Tối nay đến nhà tôi ăn cơm.]
Câu trần thuật, thái độ cứng rắn, không thèm hỏi cô có rảnh không. Di Di mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Di Di nghĩ thầm: Đừng nói là cái tên Jack miệng rộng kia ba hoa nói ra chuyện không nên nói nhé.
Cô trả lời tin nhắn: [Được.]
Sợ cái mũi thính như chó của Chiếu Dã ngửi thấy mùi của Triết Triết, lần này Di Di ngoan ngoãn biết điều, ở nhà tắm rửa sạch sẽ. Cô phân vân nên mặc quần áo bình thường hay mặc váy cả nửa ngày, đến cuối cùng vẫn chọn quần áo bình thường.
Một bữa cơm thôi mà, không thể để anh thấy cô đang cố ý trốn tránh được.
Di Di gõ cửa nhà Chiếu Dã, chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa.
“Dép ở đằng kia, em cứ tự nhiên như ở nhà, hôm nay anh nấu ăn.” Chiếu Dã chỉ dặn dò một câu rồi lại vội vã quay về nhà bếp, tiếp tục xào nấu thức ăn.
Di Di chậm chạp gật đầu: “Vâng.”
Cô cúi đầu nhìn đôi dép, đôi dép bông nhung trắng như tuyết với hai cái tai thỏ vểnh ra, Di Di vừa nhìn là thích. Cô cởi giày, xỏ dép vào. Cảm giác mềm xốp, ấm áp và vừa chân.
Di Di đi dạo quanh nhà, cô rất tò mò về ngôi nhà của Chiếu Dã. Đều là thuê nhà nhưng căn nhà này của Chiếu Dã lại ở một tầm cao mới, nội thất trang trí cực kì đơn giản, nơi nào cũng to gấp đôi nhà Di Di. Đặc biệt là nhà bếp của anh, nó là căn bếp Di Di hằng mơ ước.
Rộng rãi sáng sủa, sạch sẽ thơm tho không giống như căn bếp nhỏ nhà cô, nhét thêm vài món đồ là không có chỗ đứng.
“Bếp nhà anh đẹp thật đó.” Di Di ngưỡng mộ.
“Vậy à.” Chiếu Dã khẽ đáp: “Thật ra tôi thích phòng bếp của em hơn.”
“Anh nói gì?”
“Không có gì.”
Di Di nhìn miếng bít tết nóng hổi thơm phức trong chảo, cười nói: “Món Tây à?”
"Còn có đồ ăn Trung Quốc, sợ em ăn không quen nên tôi còn nấu một nồi cơm.”
Hai mắt Di Di sáng ngời: “Thâm tàng bất lộ nha Chiếu Dã, tôi không ngờ anh lại biết nấu ăn đấy.”
Chiếu Dã cười: “Em ra ngoài dạo chơi đi, không cần giúp tôi.”
Tư thế đuổi người giống hệt Di Di.
Di Di ra khỏi phòng bếp, hoạt động loanh quanh phòng khách, chưa vào xem phòng ngủ của Chiếu Dã.
Đồ gia dụng nội thất trong nhà chỉ quanh quẩn có ba màu đen trắng xám. Di Di ngồi trên sô pha mềm mại, cô cứ có cảm giác nơi này thiếu chút hơi người.
Quá rộng, quá trống.
Nhà của Di Di chất đầy đủ loại vật dụng cô tiện tay mua được, còn Chiếu Dã lại không có sở thích này. Cô có thể tượng tượng ra hình ảnh Chiếu Dã trầm mặc đi qua từ đầu này sang đầu kia, có lẽ anh cũng từng giống như cô bây giờ, ngồi ngẩn người trên chiếc sô pha.
Di Di đứng dậy, đến gần Chiếu Dã.
“Anh không có gì...muốn hỏi tôi à?”
Chiếu Dã liếc cô một cái: “Hỏi cái gì?”
Di Di không nói gì, cô còn nhớ nụ cười quỷ dị của Jack trước khi rời đi. Chẳng lẽ do cô nghĩ nhiều rồi?
Hình như Chiếu Dã và Triết Triết có hiềm khích với nhau, nếu Jack đã không nói thì Di Di cũng không ngốc nghếch nhắc đến.
Di Di giả vờ thoải mái nhún vai, bẻ lái sang chuyện khác: “Mấy ngày nay anh không thi đấu gì à?”
“Đang trong kỳ nghỉ.”
“Vậy bọn họ nói một năm chỉ làm ba tháng là thật à?” Di Di tò mò.
Chiếu Dã cười: “Nghe ai nói vậy?”
Di Di: “Khán giả đó, fan của anh nói.”
“Bọn họ nói gì?”
“Để tôi nhớ lại xem, đều chỉ khen anh thôi.” Di Di nhớ lại, càng nhớ lại thì càng ngạc nhiên. Từng câu từng chữ nói về Chiếu Dã, cô đều nhớ được.
“Bọn họ nói anh luôn thống trị bảng xếp hạng, một năm chỉ đánh ba tháng. Cái gì mà hứng thú với quyền anh, cái gì mà tiền thưởng nhiều đến mức tiêu mãi không hết.?” Nói đến đây, Di Di đảo mắt, chọc ghẹo anh: “Là thật à?”
“Nhớ rõ nhỉ.” Chiếu Dã trêu cọc, thái thịt làm món thứ hai: “Cũng có khá đúng nhưng không khoa trương như vậy, không thi đấu không có nghĩa là không làm việc.”
“Hả, làm việc gì?”
Chiếu Dã nói tên phòng tập thể thao: “Tôi làm huấn luyện viên ở đó.”
“Nhân tài không có đất dụng võ.”
“Thi thoảng thay đổi trải nghiệm những cái mới cũng tốt.”
“Cũng đúng.” Bỗng, Di Di nghĩ đến một chuyện. Làm huấn luyện viên chắc sẽ có học trò nữ, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân mật. Nơi hoóc môn tập trung, tuổi trẻ nôn nóng, rất dễ xao động.
Không thể suy nghĩ sâu thêm, tư vị trong đó khó mà phân biệt.
Di Di mỉm cười, giả vờ nghịch ngợm trêu anh: “Chắc anh được chào đón lắm nhỉ, huấn luyện viên Chiếu Dã,:
Chiếu Dã không cười, nói chuyện rất bình thản: “Nào có bằng Di Di.”
Di Di: “...”
Jack! Chắc chắn anh ra đã nói bậy nói bạ với Chiếu Dã rồi!
Thực tế thì Di Di và Hồ Úc Triết không có dây mơ rễ má gì, cô và Chiếu Dã cũng không phải người yêu chính thức nhưng Di Di vẫn chột dạ, mặt đỏ lên.
Đột nhiên cô nhận ra, cán cân trong lòng cô luôn nghiêng về phía Chiếu Dã.
Thậm chí, cô còn âm thầm thừa nhận quan hệ giữa hai người.
“Ăn cơm thôi.” Chiếu Dã đặt thức ăn lên bàn, châm một ngọn nến thơm.
Ngọn lửa nhảy múa, làn khói lượn lờ, mùi hoa quả thanh ngọt, ngửi kỹ một chút sẽ thấy mùi chua của bưởi đan xen.
Di Di nghĩ thầm, đáng lẽ cô phải mặc váy mới đúng. Cô quay sang nói với Chiếu Dã: “Anh tinh tế thế này...”
Chiếu Dã rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Phải xem đối phương là ai.”
Di Di mím môi, bối rối quay đi.
Anh luôn như thế, ngoài mặt bình tĩnh như mặt hồ nhưng thi thoảng lại nói và hành động như sấm sét giáng xuống.
Di Di: “Để tôi thử tay nghề của anh xem nào.”
Chiếu Dã làm bốn món, ngoài món bít tết ra thì ba món còn lại rất đơn giản. Thịt heo xào ớt xanh, bắp cải xào, canh xương hầm ngô ngọt. Nhìn bên ngoài, Di Di nghĩ sẽ không dở đâu.
“Thế nào?”
Có lẽ vì mải nói chuyện với Di Di nên thịt heo xào hơi quá tay nhưng hương vị vẫn rất ngon. Di Di giơ ngón tay cái: “Ăn siêu ngon.”
Từ trước đến giờ, Chiếu Dã chưa từng có yêu cầu gì về đồ ăn thức uống, có ăn là được. Sống một mình lâu rồi, anh không nhớ kỹ năng nấu nướng của mình ra sao nữa, lần này anh đặc biệt tra công thức trên mạng từ trước.
Chiếu Dã ăn thử mấy miếng, mùi vị vẫn như thường ngày nhưng vì Di Di khen không dứt miệng nên anh thay đổi suy nghĩ thành làm ngon hơn thường ngày.
“Sao hôm nay lại mời tôi đến ăn cơm thế.” Di Di gặm ngô vừa hỏi.
“Có lẽ, vì sợ bị người ta nhanh chân cướp trước.”
“Khụ khụ...” Di Di nghẹn hạt ngô, ho sặc sụa, mắt cũng đỏ cả lên.
Chiếu Dã rót một ly nước. Di Di vừa uống nước xong, miệng nhỏ lập tức biện hộ cho mình: “Là anh ta nói muốn mời tôi ăn cơm, tôi từ chối rồi.”
Không đầu không đuôi nhưng Di Di biết Chiếu Dã nghe hiểu.
Chiếu Dã nhìn chằm chằm Di Di, đuôi mày cong ý cười: “Vậy vì sao em không từ chối tôi?”
Di Di thấy thế thì đỏ mặt, lí nhí: “...Anh đoán xem?”
Chiếu Dã nhìn cô, anh cho rằng mình biểu hiện rất bình tĩnh, không hỏi nhiều cũng không làm cô khó xử nhưng vẫn không nhịn được nói vài câu ghen tị.
Cô mẫn cảm như thế, tất nhiên đã phát hiện ra.
Chiếu Dã gắp thịt bò đặt vào chén Di Di, chuyển chủ đề: “Ăn nhiều một chút, lát nữa thức ăn nguội mất.”