Đột nhiên, gió lại nổi lên, cỏ cây xao động, đêm tối bị xé ra một vết nứt, tiếng vang kịch liệt truyền đến từ phía sau bọn họ.
Trong nháy mắt, tên bợm rượu cường tráng như gấu bị người ta một chân đá văng ra ngoài, sức lực mạnh mẽ thậm chí khiến tên đó lăn mấy vòng.
Tiếng lá vang vọng rì rào, cả con đường này cũng hơi rúng động.
Di Di nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, cô khép chặt quần áo, nghẹn ngào khóc.
Một cái đá vốn chẳng thể làm Cho Chiếu Dã hả giận, anh đi đến bên cạnh người đàn ông ngã xuống đất, lạnh lùng nâng tay tên đó lên, dùng sức gập lại, chỉ nghe một tiếng ‘cắc’, xương cốt đứt gãy hoàn toàn.
Tên đàn ông ôm cánh tay mình phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, hoàn toàn tỉnh rượu.
Không đủ, hoàn toàn không đủ.
Chiếu Dã hung hăng vung nắm đấm, từ mặt rồi đến bụng gã, giống như muốn đánh nát toàn bộ ruột gan lòng mề của gã.
Anh là quyền thủ chuyên nghiệp nhất, chẳng kẻ nào có thể tránh được nắm đấm của anh, cũng biết làm sao một đòn hạ gục đối thủ, nhưng Chiếu Dã lại muốn tra tấn gã như thế.
Có trời mới biết lúc anh nhìn thấy Di Di bị người ta đè ở dưới thân, đã tức giận như thế nào.
Người anh coi như trân bảo, chẳng nỡ động chạm dù chỉ một chút...
Sao gã lại dám chứ…
Nghĩ đến Di Di kinh hoảng sợ hãi, nghĩ đến nước mắt Di Di, Chiếu Dã không kiểm soát sức lực, đồng tử trong đêm tối biến thành màu xanh u tối, quyền trước mạnh hơn quyền sau.
Di Di cảm thấy không đúng, Chiếu Dã mất lý trí, cơ thể anh sắp không kiểm soát được, tứ chi mọc ra bộ lông màu xám tro, tay chân hóa thành móng vuốt sắc bén, đang dần dần biến thành hình sói.
Trong không khí tràn ngập mùi máu, sắc mặt Di Di biến đổi, không kịp lau khô nước mắt, nhanh chóng chạy về phía Chiếu Dã.
“Chiếu Dã, Chiếu Dã...”
“Mau dừng tay, đừng đánh...”
“Chiếu Dã, biến lại đi...”
Di Di nhìn người đàn ông thoi thóp trên mặt đất, sống lưng ớn lạnh.
Nhỡ may Chiếu Dã giết người, anh chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng phạt, thậm chí bị nhốt vào lồng sắt phòng thí nghiệm, cả đời không thấy ánh mặt trời.
Cho dù người này còn sống, nếu bây giờ có người qua đường đi qua, nhìn thấy Chiếu dã nửa sói nửa người, cũng sẽ rước lấy phiền toái như vậy.
Di Di không ngừng gọi tên Chiếu Dã, Chiếu Dã không phản ứng.
Chắc phải có cách nào đó có thể làm cho anh dừng lại, chắc chắn có...
Trong đầu Di Di nhanh chóng động não, lóe ra ý nghĩ, cô nhào mạnh về phía Chiếu Dã. Đây là động tác cực kỳ nguy hiểm, nắm đấm của Chiếu Dã có thể làm cô bị thương bất cứ lúc nào.
Nhưng Chiếu Dã đã không.
Không cho anh cơ hội để phản ứng, không cho cô thời gian do dự. Di Di thừa dịp Chiếu Dã ngây ngốc trong chớp mắt, ôm cổ anh, ngửa đầu tìm kiếm môi anh, run rẩy hôn lên.
Hai môi chạm nhau, Chiếu Dã lặng xuống.
Mọi thứ hỗn loạn xung quanh giờ phút này ngủ say, ngay cả mây trên đỉnh đầu bọn họ cũng không nhúc nhích.
Di Di không biết hôn môi, chỉ đơn giản là dán chặt vào, kín kẽ, cẩn thận hôn cho Chiếu Dã bị gián đoạn.
Cô căng thẳng nín thở, nghẹn đến gần nghẹt thở.
Cảm thấy Chiếu Dã dần dần thả lỏng, tảng đá trong lòng cô rơi xuống. Di Di buông cổ anh ra, nhẹ nhàng nói: “Chiếu Dã, không sao rồi... Còn có, cảm ơn anh.”
Tứ chi Chiếu Dã biến trở lại hình người, ánh mắt cũng khôi phục bình thường. anh có chút chậm chạp nhìn Di Di, giống như đang thích ứng cái gì đó.
Một lát sau, Chiếu Dã há miệng, tiếng nói khàn khàn: “... Di Di.”
“Em ở đây.”
Di Di vỗ về sờ đầu Chiếu Dã, một giây sau bị anh kéo vào trong ngực.
Dưới ánh trăng, hai người ôm chặt lấy nhau.