"Đừng căng thẳng." Hươu sao lẩm bẩm: "Thật ra trước nay tôi chưa từng thấy anh ấy như thế..."
Di Di sửng sốt: "Hai người quen nhau rất lâu rồi à?"
Hươu sao không nói gì, chỉ chìm vào hồi tưởng. Quan hệ giữa anh ấy và Chiếu Dã không tính là thân thiết, nhưng họ đã quen nhau một thời gian rất dài.
Anh ấy đến khu Kim Hoa bao lâu là Chiếu Dã đã ở bấy lâu, tiền thuê mà Chiếu Dã trả cũng đủ để anh ấy mua nhà rồi.
Chiếu Dã luôn trầm lặng, ít nói, anh rất mạnh mẽ, nhưng không ức hiếp người yếu thế, có người sợ anh, ngại anh rồi đồn đoán, anh cũng không quan tâm.
Có lúc hươu sao đã rất tò mò không biết rốt cuộc anh có thích thứ gì không, hình như anh không quá có hứng thú với bất kỳ ai hay vật gì, ngoại trừ...
Đôi mắt đẹp kia của hươu sao đảo đến chỗ mặt Di Di, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cô có biết... quy định về bạn đời của sói không?"
"Cái gì?"
"Sói là động vật vô cùng chung thủy, suốt cả cuộc đời họ sẽ chỉ có một bạn đời, nếu người đó chết đi, họ sẽ sống cô độc đến cuối đời chứ không tìm thêm ai nữa."
Lúc anh ấy nói đến đây, Chiếu Dã xuất hiện, hươu sao khoát một tay lên vai Di Di, ý cười không ngừng: "Vậy nên phải nói là cô may mắn... hay là bất hạnh đây?"
Di Di còn đang suy tư về lời của hươu sao, không để ý đến Chiếu Dã.
Chiếu Dã liếc hươu sao với sắc mặt khó coi.
Hươu sao sờ mũi, rụt tay kia về, không cam lòng yếu thế mà bảo: "Vợ, em đến gặp khách đi!"
Một người đẹp dịu dàng, điềm tĩnh đi từ trong phòng ra, cô ấy mặc một cái áo khoác trắng, tóc dài được búi lên bằng trâm, mày nhỏ mắt hạnh, môi như hoa đào.
Cô ấy cầm lấy tay Di Di, dịu dàng nói: "Cô là Di Di phải không? Lộ hay nhắc đến cô lắm! Yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn cô không xảy ra chuyện gì đâu!"
Di Di bị người đẹp mê hoặc mất, xấu hổ bảo: "Cảm ơn..."
"Chỉ là có thể tình hình phía sau sẽ hơi phiền phức, dù sao tên kia cũng bị đánh thành như vậy, rất dễ dẫn đến kiện tụng, mà quan trong nhất là..." Người đẹp nhíu mày: "Cái dấu móng sói kia không phải chúng ta chỉ dùng một, hai câu là có thể giải thích thuyết phục đâu!"
Hươu sao kéo vai của người đẹp qua, dịu dàng như nước: "Vợ! Em không cần lo chuyện này, nếu cái gì cũng để em suy nghĩ thì anh phải làm gì đây?"
Chiếu Dã: "..."
Di Di lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?"
Mặt Chiếu Dã không hề thay đổi: "Không phải cậu muốn tìm hiệp hội động vật à? Gã chính là hiệp hội động vật đấy!"
Hươu sao kiêu ngạo duỗi cái cổ ra: "Nói chung chắc chắn hiệp hội động vật chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này, cậu yên tâm đi, nhất định hiệp hội sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa đâu."
Người đẹp chớp mắt nhìn hươu sao, chỉ thiếu nước chưa vỗ tay khen ngợi.
"Đi." Chiếu Dã không chịu nổi điệu bộ 'khoe khoang' của hươu sao, kéo Di Di rời đi, lúc đi ngang qua hươu sao còn nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Di Di cũng nói: "Cảm ơn hai người..."
Hươu sao mỉm cười, nói với Chiếu Dã: "Lần sau cậu đừng lỗ mãng như vậy nữa, cậu cần phải nghĩ cho những người xung quanh nữa."
"Biết rồi."
-
Họ ra khỏi cửa tộc hươu sao, bóng đêm ngày càng dày đặc, mọi thứ lắng đọng, tất cả đều tĩnh lặng.
Chiếu Dã nhíu mày nhìn chân Di Di: "Tôi nên để cô ấy xem cho em luôn."
Nói xong, anh định đưa Di Di quay lại, cô vội vã ngăn cản anh: "Không cần, không cần đâu, nhà em có thuốc, bôi một cái là được!"
"Không cần thật à?"
Di Di rất kiên định.
"Ôm hay là cõng, em chọn một đi!"
"..." Di Di nghẹn giọng: "Em chỉ bị ngã thôi, cũng không phải bị gãy..."
Chiếu Dã không nhượng bộ, lặp lại lần nữa: "Ôm hay là cõng?"
"... Cõng đi!"