Lắc lư cả đêm, còn chưa dạo xong siêu thị, cơm mang theo cũng chưa ăn. Nghĩ lại, Di Di cứ thấy như mình vừa nằm mơ.
Chiếu Dã đưa Di Di về nhà mình, lục lọi trong hộp thuốc.
Di Di kinh ngạc: "Thuốc ở chỗ anh còn đầy đủ hơn bên em nữa!"
Chiếu Dã cúi đầu không đáp, cầm chai thuốc nước chữa thương ra. Di Di bất chợt nghĩ đến tính chất công việc của anh đã quyết định sẵn anh sẽ hay bị thương.
Chiếu Dã: "Vén quần lên."
"Ừm... để em tự làm đi!" Di Di có hơi xấu hổ, cô đẩy Chiếu Dã ra: "Bụng em hơi đói, chỗ anh có gì ăn không?"
Chiếu Dã suy nghĩ: "Có bánh trôi, em ăn không?"
Hai mắt Di Di sáng lên: "Ăn! Bánh nhân gì vậy?"
Chiếu Dã lục đồ trong tủ lạnh: "Vừng và đậu phộng, em thích loại nào?"
"Em nghĩ là mỗi loại một nửa."
"Được."
Chiếu Dã vào bếp bật bếp nấu nước, Di Di ngồi thoa thuốc trong phòng khách, thoa xong, cô thả lại nước thuốc và bông băng vào trong hộp thuốc của Chiếu Dã.
Cô đang định đóng hộp thì nhìn thấy một món đồ quen thuộc.
Di Di dùng ngón tay kẹp lấy tấm thẻ kia ra, bên trên là chữ viết của cô.
'Chào bạn, tôi là nhà mới dọn đến ở lầu ba, đây là một ít đồ ngọt tôi đã làm, hy vọng bạn sẽ thích, sau này mong bạn chiếu cố nhiều hơn, chúc bạn một ngày vui vẻ! - Di Di.'
Chiếu Dã vẫn đang nấu bánh trôi, Di Di khập khiễng đi lại gần, cố ý tằng hắng một tiếng.
Chiếu Dã nhìn qua, Di Di xem tấm thẻ như cây quạt mà phe phẩy, tự nhiên cười hỏi: "Đây là gì?"
"Chiếu Dã, không phải là anh vừa gặp em đã yêu đấy chứ?" Di Di trêu chọc.
Chiếu Dã rầu rĩ nở một nụ cười.
Nhắc đến thì tấm thẻ này cũng có một chuyện cũ. Ban đầu, Chiếu Dã chưa gặp Di Di, ăn xong đồ được tặng thì xem tấm thẻ như rác mà ném vào trong thùng rác lớn của khu dân cư, ngờ đâu anh về thì gặp Di Di đang cố gắng chuyển vali lên thì nổi tâm tư với cô.
Sau khi ra khỏi nhà Di Di, anh lập tức chạy đến cái thùng rác lớn kia, lục tấm thẻ lại.
"Tôi nói rồi, tôi liếc mắt là có thể biết ngay em có phải người đó không." Chiếu Dã múc xong hai bát bánh trôi, bưng ra bàn, cuối cùng hai người cũng được ăn.
Di Di nhớ lại lời của hươu sao, lén liếc lấy Chiếu Dã, viên bánh nhân vừng được gửi gắm tình cảm vào đến miệng tạo thành vị ngọt mê đắm.
Chiếu Dã ăn rất nhanh, vừa há miệng là cái bát đã thấy đáy trong chưa đến mấy phút.
Di Di còn đến năm, sáu cái chưa ăn, cảm giác no bụng bánh trôi tạo thành rất rõ, cô chỉ vào bát mình bảo: "Em không ăn hết, hay là anh ăn đi?" Vừa nói xong, cô đã hối hận mà muốn rút lại. Dù quan hệ hiện tại của bọn họ không tệ, nhưng ai biết Chiếu Dã có thể để ý việc đây là thứ cô đã ăn rồi không?
Chiếu Dã lại hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, tất nhiên anh chén sạch luôn bát Di Di: "Vẫn còn đói."
Di Di thấy hai má hơi ửng đỏ, lúng túng nói: "Vậy em có bánh mì, em đưa cho anh nhé?"
"Không cần." Vốn dĩ Chiếu Dã ngồi bên cạnh Di Di, anh đột nhiên xoay người ghé sát vào cô, tay giữ ở gáy Di Di, lưu manh cười bảo: "Anh có thể ăn... em."
Gáy Di Di bị giữ đến tê dại, cô đối mặt với Chiếu Dã, rơi vào trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
"Em đồng ý, phải không?" Chiếu Dã hỏi dò trước, hô hấp nóng bỏng rơi vào bên tai Di Di.
Gần hơn, lại gần hơn nữa.
Di Di không nói gì, chỉ nhìn Chiếu Dã. Khi hai đôi mắt chạm vào nhau, Chiếu Dã hiểu câu trả lời của cô.
Ánh mắt anh chuyển xuống dưới, đi từ mắt đến môi cô, không chần chừ nữa, anh cúi đầu khẽ hôn cô.
Lúc bắt đầu chỉ là thăm dò, nhưng khi thật sự hôn lên môi cô rồi, Chiếu Dã lập tức không hài lòng khi chỉ dừng ở đó. Anh ôm lấy Di Di, khiến chân cô chuyển sang gác lên người mình, tay ở sau lưng cô mò một mạch đến eo.
Môi cô còn ngon hơn cả bánh trôi, Chiếu Dã bộc phát chút dữ tợn mà hôn sâu hơn, đầu lưỡi cạy khớp hàm Di Di ra, vội vã quấn quýt với cô.
Di Di không chịu nổi, rụt thẳng ra sau, lại bị Chiếu Dã giữ lấy gáy, không thể động đậy.
Đêm khuya thanh vắng, chỉ có âm thanh họ trao đổi nước bọt, mặt Di Di đỏ đến mang tai, hai tay nắm chặt lớp áo trước ngực Chiếu Dã.
Ở dưới người cô, vật cứng nóng như lửa kia chĩa thẳng vào nơi giữa hai chân cô, như cố ý, Chiếu Dã càng ôm chặt cô hơn.
"Ư!" Di Di không kìm được mà rên một tiếng.
Chiếu Dã càng hưng phấn hơn, anh buông môi cô ra, chuyển sang hôn cổ cô.
Di Di khẽ thở dốc đứt quãng, tóc đinh của Chiếu Dã chọc vào cổ cô, tạo thành một trận nhột, làm cô cười khanh khách mà tránh ra.
Di Di nhắc nhở Chiếu Dã: "Đừng để lại dấu đấy, ngày mai em còn phải đi làm..."
Chiếu Dã nghe lời nhả ra, ngửa đầu hôn Di Di lần nữa, trên tay do dự mà cởi áo khoác của Di Di.
Ở bên trong, Di Di mặc một cái áo lông vừa người, thân hình được phác họa cực kỳ rõ ràng, nhất là đường cong của bộ ngực, cực kỳ vượt trội!
Hai mắt Chiếu Dã nhìn đăm đăm, yết hầu lăn lộn, anh xé cổ áo cô ra.
Chỉ nghe một tiếng 'roẹt' vang lên, áo Di Di bị xé mất một mảnh, cổ áo tròn biến thành cổ chữ V.
"..." Di Di không chịu, quay mặt đi không cho Chiếu Dã hôn. Anh ngờ vực nhìn cô, Di Di vờ giận mà đánh vào ngực anh: "Anh đền lại áo cho em!"
Lúc này, đầu óc Chiếu Dã đã đi chậm hơn cơ thể, mãi mới phát hiện ra mình đã làm chuyện xấu.
Nhưng anh không hề thấy hối hận, vừa hay chỗ bị xé rách trước mặt kia để lộ một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, anh nhìn mà khô miệng khô lưỡi, nói một câu thật nhỏ: "Anh đền."
Vừa dứt lời, Chiếu Dã đã ghé sát vào ngửi ngửi, thấy ngọt đến mắt hoa lên, bèn nhắm mắt liếm phần xương quai xanh tinh xảo của Di Di, hệt như đang gặm một món ngon.
"Anh là chó à?" Di Di dở khóc dở cười: "Ai cho anh đền như vậy?"
Chiếu Dã có ý xấu toang xé áo Di Di thêm chút nữa, cô phồng má, nghiêm mặt đè lại cái tay chộn rộn xấu xa của anh: "Ở đây không được."
Chiếu Dã nhìn chằm chằm Di Di, đột nhiên đổi chủ đề: "Anh đã nghe hết lời em và hươu sao nói với nhau rồi."
"... Thì sao?" Di Di không phản ứng kịp, cô vào hươu sao có nói lời nào không thể nói trước mặt người khác đâu?
Đột nhiên, trong đầu cô vang lên một âm thanh trước đó không lâu.
"Cô và anh ta... đã quen?"
"Có thể xem như... vậy đi."
Cô đã không tạo sự phòng về với anh từ lâu, theo bản năng mà ngầm thừa nhận quan hệ của họ ở trước mặt hươu sao.
Lúc này Di Di muốn tìm một cái lỗ chui xuống, cô đã đánh giá thấp thính giác vượt trội của sói rồi! Chỉ cần anh muốn, anh ở trong phòng cũng có thể nghe rõ động tĩnh của cô!
"Vậy thì... vì sao không thể?" Chiếu Dã cắn phần áo đã mở ra của cô, hơi nghi hoặc. Trong tư tưởng của anh, Di Di đồng ý ở bên anh nghĩa là đã ngầm chấp nhận bọn họ sẽ làm tất cả những chuyện thân mật.
"Phải tiến hành theo tuần tự chứ..." Di Di đề nghị trao đổi với anh: "Dù sao anh cũng phải cho em thời gian thích nghi chứ!"
Chiếu Dã ngơ ra, anh chỉ dùng cách của mình để suy nghĩ, lại quên phải nghĩ đến điều đó. Anh lùng sục lại trong đầu, nhớ ra đúng là thỏ không nhiệt tình với chuyện tình dục, họ giao phối chỉ vì sinh ra đời sau, giống như để hoàn thành công việc tạo hóa trao cho vậy.
"Nghe theo em, anh sẽ làm theo tuần tự." Chiếu Dã thỏa hiệp.
"Chúng ta như thế này có được xem là quen nhau rồi không?"
"Quen nhau..." Đối với Chiếu Dã, cụm từ này là cực kỳ ngây thơ, trong thế giới của sói, chỉ cần họ đã xác nhận lựa chọn, thì đã có nghĩa là sống chết không rời.
Nhưng mà không sao hết, tiến hành theo tuần tự thôi! Chiếu Dã gật đầu đáp: "Có thể xem là vậy."
"Ừa." Di Di cong mắt, mi mục như họa, môi như ánh nước, Chiếu Dã hôn cô như bị đầu độc.
Nhẹ một cái, nặng một cái, anh hôn thế nào cũng thấy nghiện.
Đôi môi Di Di sưng lên, hai tay cô ôm lấy cổ Chiếu Dã, cơ thể không tự chủ được mà tựa về phía anh.
Vật cứng nơi bắp đùi càng dâng cao lên, dựng thẳng bên trong quần, bừng bừng phấn chấn. Chiếu Dã nâng mông Di Di lên ma sát vật đó, nhưng không đi đến đâu, chẳng giải được cơn đói khát.
Trò xấu của anh dừng lại, Di Di phát ra một tiếng thở phào yêu kiều, dư âm lại bị anh nuốt vào môi.
"Muốn sờ không?" Chiếu Dã nhỏ giọng hỏi Di Di: "Không phải luồn tay vào, chỉ làm ở ngoài thôi, được không?"
Yêu cầu thì rất vô sỉ nhưng anh lại nói thản nhiên như vậy, Di Di cảm thấy cơ thể nóng lên. Cô chưa bao giờ thân cận với người khác phái như thế, nhưng nếu là Chiếu Dã, hình như cô có thể chấp nhận.
Di Di vùi đầu vào trên vai Chiếu Dã, giọng nói nhỏ đến mức phút chốc đã không nghe thấy: "Ừm."