Đêm đen xà xuống, bóng người kéo dài.
Chiếu Dã nắm tay Di Di, từ từ đi xuống. Di Di ngại ngùng không dám nhìn, chỉ dựa vào lồng ngực Chiếu Dã, để mặc tay mình bị anh dẫn dắt đến chỗ xa lạ, nơi đó vừa nguy hiểm vừa nóng bỏng.
Bàn tay Chiếu Dã bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Di Di, điều khiển phương hướng còn nắm lấy đầu ngón tay anh.
Vật kia bị kích thích, giật nảy trong lòng bàn tay Di Di. Di Di muốn buông tay ra nhưng bàn tay to của Chiếu Dã lại giam cầm cô.
“Đừng sợ.” Chiếu Dã an ủi cô, giọng nói khàn đặc: “Nhìn đi.”
Di Di quay đầu lại, đánh bạo nhìn thân dưới của anh. ‘Túp lều’ ngẩng cao đầu bị cô và Chiếu Dã nắm trong lòng bàn tay giống như thú dữ bị vây nhốt trong lòng.
Cô thử nhét nó, đầu vật cứng bỗng to lên, chui ra khỏi vòng tròn giữa ngón cái và ngón trỏ của Di Di như có sinh mệnh, thô to đến mức suýt không thể cầm hết.
Chiếu Dã thở hổn hển, cầm tay Di Di di chuyển lên xuống. Anh nâng cằm cô lên, không nhịn được mà hôn cô.
Chiếc ghế đột nhiên trở nên chật hẹp, bầu không khí ướt át, cả phòng ý loạn tình mê.
Chất lỏng ấm áp chảy ra từ bên dưới của Di Di là dấu hiệu cô đã động tình.
Di Di căng thẳng, thử đáp lại Chiếu Dã.
Chiếc lưỡi trơn trượt lướt qua môi dưới, nhanh chóng bị Chiếu Dã ngậm vào miệng, nghênh đón nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Chiếu Dã cương như sắp nổ tung, thầm nhắc đi nhắc lại phải ‘từng bước từng bước một’. Anh cắn răng áp chế dục vọng.
“Đợi anh một chút...” Anh thở hổn hển kêu dừng.
Anh xoay người đi vào nhà tắm. Cánh cửa vừa đóng lại, anh lập tức thả cự long đã nhẫn nhịn quá lâu. Anh nhắm mắt lại, bàn tay nhanh chóng trượt lên trượt xuống, trong đầu lại tưởng tượng ra dáng vẻ của Di Di.
Di Di có ngốc đến mấy cũng biết Chiếu Dã đang làm gì. Cô ôm mặt, muốn bản thân bình tĩnh một lát.
Mấy phút sau, Di Di dọn xong bát đũa, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ rưỡi.
Cô chậm chạp đi đến trước cửa nhà tắm, nói với Chiếu Dã đang ở bên trong: “Chiếu Dã, trời cũng muộn rồi, em về trước đây.”
“Em rửa bát rồi nhé.” Di Di không nghe thấy Chiếu Dã trả lời, đành gõ cửa: “Chiếu Dã?”
Một bóng người xuất hiện trên cánh cửa, giọng nói trầm thấp của Chiếu Dã truyền ra: “Đừng đi...”
“Di Di, nói đi.”
“Nói… cái gì?”
“Gì cũng được.”
Giọng nói cố ý đè thấp của Chiếu Dã mang theo từ tính, vừa tưởng tượng đến chuyện anh đang làm, Di Di đã đỏ cả mặt.
“Chiếu Dã, mai em sẽ đi làm một mình, Tiểu Khả nghỉ phép rồi. À đúng rồi, anh chưa từng gặp Tiểu Khả, em với cô ấy quen biết hơn ba năm rồi, cô ấy rất đáng yêu.”
“Trước đây em còn có một cậu bạn thân, nhưng lâu rồi không liên lạc, không biết bây giờ cậu ấy ra sao rồi.”
Bỗng Di Di nghĩ đến điều gì đó: “Gần đây, em đang suy nghĩ làm món mới, anh nói xem, viên trôi nước có thể làm gì? Để em làm thử, nếu thành công em sẽ mời anh ăn đầu tiên,”
“Còn có một việc em quên nói với anh, anh còn nhớ cái hôm em đến xem trận đấu của anh không?”
“Bộ váy kia, em mặc nó không phải vì gặp Triết Triết mà là vì gặp anh...”
Người trong nhà tắm ngây người, Di Di lẳng lặng đi ra ngoài, nói: “Chiếu Dã, ngủ ngon.”
Cô vừa định đóng cửa nhà thì Chiếu Dã vừa tắm rửa xong vội vươn tay chặn lại. Di Di ngượng ngùng không dám nhìn.
“Di Di, em ở nhà anh đi.” Chiếu Dã không biết xấu hổ yêu cầu.
“Không cần.” Di Di trừng mắt với Chiếu Dã, làm gì có người nào mới hẹn hò hôm đầu tiên đã sống chung... “Em ở đối diện nhà anh, vẫn không đủ gần à?”
“Không giống.”
“... Dù sao em cũng không cần.” Di Di chạy như trốn giặc.
Cánh cửa đóng sầm lại, cô từ từ ngẫm nghĩ lại, có khi nào Chiếu Dã sẽ nghĩ cô đang giận không?