Chiếu Dã đói quá nên tỉnh giấc.
Cuộc thi tối qua làm anh tiêu hao mất nhiều thể lực. Sau khi về, anh chỉ lo ngủ, quên cả việc ăn.
Chiếu Dã lục tủ lạnh, anh nhìn đống thức ăn nhanh đã bị để qua đêm với vẻ chán ghét, cuối cùng anh vẫn chọn đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì có một hộp đồ rơi xuống.
Anh nhặt nó lên, là đồ ăn.
Món bánh ngọt thơm ngon, còn có bánh quy được nướng giòn. Chiếu Dã ngửi thử, giống như đang đoán xem có độc hay không.
Anh không ngửi thấy độc, chỉ thấy mùi thơm ập vào mũi, làm anh thấy thèm ăn.
Chiếu Dã nghi ngờ về nguồn gốc của thức ăn, anh nhìn thấy tấm thiệp nhỏ được nhét ở bên cạnh, dùng ngón trỏ và ngón cái để cầm nó lên.
“Xin chào, tôi là người mới chuyển đến tầng 3. Đây là một vài món đồ ngọt tôi làm, mong anh thích chúng. Sau này xin hãy chiếu cố tôi nhé, chúc anh vui vẻ.”
Chiếu Dã nhìn hai chữ “Di Di” được ghi bên dưới, mặt không biểu cảm. Anh ăn một miếng bánh quy, mùi vị ngon ngoài sức tưởng tượng.
Anh ăn vài miếng là hết, nhưng vẫn đói.
Chiếu Dã thu dọn rác, đội mũ lên đi ra ngoài.
Để tránh cửa bị mở ra đóng vào nhiều quá ảnh hưởng đến người khác, Di Di tìm một hòn đá để chặn ở cửa.
Di Di thở hổn hển mới chuyển được va-li thứ hai, cô đi một bước dừng một bước, tóc đuôi ngựa được cô buộc bừa lên lắc lư theo.
Va-li che mất phần lớn tầm nhìn của cô, cô cẩn thận nhìn cầu thang dưới đất để đi.
Khi đến chỗ rẽ, có tiếng bước chân nhẹ dần đến gần, ngày càng rõ ràng. Di Di ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một dáng người cao lớn, áo đen quần đen, đội mũ lưỡi trai, tay cầm một túi rác.
Người đó đứng ngược sáng, lưỡi trai của mũi được đè thấp xuống, không nhìn rõ được ngũ quan.
Rõ ràng là không quen nhưng lại khiến cô muốn lùi về sau vài bước vì cảm giác chèn ép không biết đến từ đâu ấy. Cô dường như đã nhận ra thân phận của anh ngay.
Di Di tinh mắt, cô thấy trong túi rác có hộp đồ ngọt do chính tay cô gói lại, tim cô như muốn nhảy lên đến cổ họng.
Bị, bị vứt đi rồi sao?
Di Di tưởng tượng cảnh anh người sói nhổ bánh quy của cô ra, để lộ ra răng nanh, nói với giọng ghê gớm: “Không ngon, còn không bằng lấy cô ra để nấu ăn.”
Chết chắc rồi...
Người đó nhìn từ trên xuống, như một ngọn núi lớn màu đen vậy. Di Di trốn sau va-li nhưng lại không kiềm nổi sự tò mò, nghiêng đầu qua liếc trộm.
Cao quá... anh ấy cao một mét chín à?
Trong lúc đang nghĩ linh tinh, Di Di ngửi thấy mùi thơm nhẹ, mùi hương sâu và u tối, cứ như đến từ một khu rừng xa xăm, một vùng núi xa không có người, gió thanh, trăng sáng bên chân trời.
Cô bất giác nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã không thấy người đâu nữa.
Di Di quay đầu lại, người đó xách túi bóng đi ra khỏi cửa lớn, coi cô như không khí, còn chẳng thèm nhìn cô.
Di Di thở phào một hơi, chậm rãi leo lên tầng.
Trong phòng là một bãi hỗn độn, chuyển nhà mệt thật đấy. Cô tự nhiên thấy hơi hối hận, một trăm hai thì một trăm hai, cứ đưa thôi.
Sau sự chán nản ngắn ngủi đó, Di Di gặm hết một cái bánh mì là lại có tinh thần trở lại.
Cô ngân nga một bài hát không đúng theo giai điệu, đang ngân nga thì cô tự dưng im lặng.
Bởi vì cô lại nhìn thấy người đấy rồi.
Đôi chân dài xuất hiện ở khung cửa vuông vắn, sau đó là thân trên của anh, giống như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh đang chiếu, làm nổi bật lên tỷ lệ hoàn hảo chỉ có trong tranh.
Di Di nhìn rõ mặt anh nhờ ánh sáng hoàng hôn còn sót lại.
Mặt anh khá nhỏ, đường nét rõ ràng, ánh nhìn đầu tiên thì sẽ ấn tượng nhất với đôi mắt của anh. Trong vẻ buồn ngủ vẫn có phần sắc sảo khiến người ta không lạnh mà cũng phải rùng mình. Chỉ một khoảnh khắc đó thôi là Di Di đã chuyển tầm nhìn đi rồi.
Anh đứng bên cửa, bên cạnh có mấy cái va-li lớn. Di Di không biết làm gì, cô cố đi lên trước, biểu cảm không bình tĩnh ấy đã bán đứng cô.
Cô run lẩy bẩy đi vài bước, nghe giọng nói trầm thấp truyền xuống từ trên đỉnh đầu: “Mấy cái này là của cô hết à?”
“Ờm...” Di Di sợ đến mức thiếu chút nữa thì cắn lưỡi, cô rụt cổ lại, không biết nói gì: “Ờm, đúng, đúng vậy...”
Mới nói xong thì người đó đã nhấc va-li bên tay phải lên, ước lượng thử trọng lượng rồi lại cầm thêm một cái. Tay trái anh mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, nói với Di Di: “Đưa cái ở dưới đất đây.”
Di Di kinh ngạc đứng đơ ra tại chỗ, đến khi anh nói lần hai cô mới phản ứng lại. Cô run lẩy bẩy trả lời: “Không...” cần đâu.
Nửa câu sau còn chưa kịp nói thì Di Di đã bị ánh mắt thúc giục đó của anh dọa đến mức thu lại rồi. Cô ngoan ngoãn đặt chiếc va-li dưới đất vào tay anh.
Người đó cứ xách cứ nhẹ nhàng như xách rác vậy. Anh bình tĩnh vác ba cái va-li lớn lên trên tầng.
Di Di bỏ hòn đá chèn ở cửa ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước chân cô không vững, tâm trạng phức tạp.
Tuy trong lòng thấy sợ, nhưng anh đã giúp cô, không đáng sợ như trong lời đồn nhỉ. Di Di chạy bước nhỏ lên tầng, đúng lúc đó người đó đặt va-li xuống, chuẩn bị rời đi.
“Ờm, đợi một chút.” Di Di gọi anh lại, vội vàng lấy mấy thứ: “Nếu mấy món lúc trước anh không thích thì có thể thử mấy món... đồ mới của cửa hàng chúng tôi. Tôi thấy nó không tệ đâu...”
“Cảm ơn anh nhé, tôi tên là Di Di, sau này chúng ta là hàng xóm của nhau, ha ha...”
Di Di cũng không biết mình đang cười gượng làm gì, cô căng thẳng đến mức buồn nôn, đôi tay đưa ra trong không trung đơ đến mức thấy tê.
Cuối cùng anh cũng nhận lấy, im lặng gật đầu.
Ở dưới cùng một mái nhà, Di Di lại càng cảm nhận rõ sự cao ráo và to lớn của anh. Cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.
Nhưng cô không dám nhìn, vậy nên cô không chú ý thấy nét mặt kỳ lạ xuất hiện thoáng qua trên mặt anh.
Di Di dùng dao nhỏ để rạch thùng bìa, lấy mấy món đồ bếp và đồ điện nhỏ linh tinh ra. Người đứng trong ánh sáng hắt ra vẫn chưa đi, ánh mắt dõi theo đó cứ như đã tạo thành một đường thẳng trong không khí vậy, dường như đang bóp lấy cổ cô, một cách vô hình.
Chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà Di Di cảm thấy mình như con cá trong chảo dầu vậy, trần trụi, nóng, thảm hại.
Không biết tại sao anh vẫn đứng đó. Di Di ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Chuyện đó, tôi phải gọi anh thế nào nhỉ?”
Anh như không nghe thấy lời cô nói vậy, một lát sau anh mới chậm rãi nói ra hai từ: “Chiếu Dã.”