Kề Bên Sói



Hôm sau, Di Di tỉnh dậy sớm. Khi muốn xoay người, cô chạm phải một đám lông thì mới nhớ ra ai đó tối qua đã xông vào khuê phòng của mình. 

 

Cô mặt không biểu cảm, cầm móng vuốt sói đang đặt trên ngực mình để sang một bên, cúi đầu xuống nhìn chú sói nhỏ đang thở phì phò ngủ rất ngon. 

 

Tối qua, Chiếu Dã lăn qua lăn lại mất cả nửa đêm, lúc này đang rất mệt, rất buồn ngủ. 

 

Di Di đi thật khẽ ra ngoài để rửa mặt, thay quần áo. Trước khi ra ngoài, cô nhìn Chiếu Dã anh vẫn đang trong trạng thái ngủ sâu. Cô vuốt bộ lông mềm mại của anh, sau đó đi làm một cách đầy thỏa mãn. 

 

Tiểu Khả nghỉ, hôm nay Di Di vẫn chỉ có một mình. Cô để chuông tự động khi mở cửa, như vậy nếu có khách đẩy cửa ra, dù cô ở gian nhà bên trong cũng vẫn nghe thấy. 

 

Qua thời gian ăn sáng, về cơ bản thì cả buổi sáng đều không có mấy người nữa. Đúng lúc Di Di nhận được hai đơn đặt trước bánh ngàn lớp, cô yên tâm ở yên trong phòng bếp làm bánh ngàn lớp. 

 

“Ting! Chào mừng quý khách.”

 

Nghe thấy tiếng chuông vang lên, Di Di đặt một lớp bánh xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài đón khách. 

 

“Chào...” Di Di mới nói xong một chữ thì đã dừng lại rồi, khóe miệng cô không đừng được mà cong lên: “Ấy, sao anh lại đến đây?” 

 

“Nhớ em.” Chiếu Dã tỉnh dậy thấy căn phòng trống không, anh lưu luyến nhiệt độ mà cô để lại trên gối, về nhà mình rửa mặt xong, anh nghĩ đến việc đến đây. 

 

Di Di đã tự động miễn dịch với những lời tình tứ của anh, cô nửa đùa nửa thật nói: “Anh không phải làm việc sao? Sao cứ như người thất nghiệp thế?” 

 

“Buổi sáng không có tiết.” Chiếu Dã nói rất ngắn gọn, ánh mắt nhìn Di Di với vẻ hơi kỳ lạ: “Sao lại phải đeo khẩu trang?” 

 

“Còn không phải vì anh sao?” Nói đến chuyện này, Di Di trợn tròn mắt lên, kéo khẩu trang xuống, để lộ ra hai cánh môi sưng đỏ, khóe miệng còn có vết thương. Người bình thường nhìn là biết ngay nó được tạo thành như thế nào. 

 

“Nhìn chuyện tốt anh làm đi, em đi gặp người ta thế nào đây?” Di Di phàn nàn một câu rồi đeo lại. 

 

Chiếu Dã không hề có vẻ hối hận, anh đưa tay ra kéo khẩu trang của cô xuống, cúi người xuống cắn vào môi cô một cách cực kỳ chính xác. 

 

Chiếc răng nhọn chạm phải vết thương của Di Di, cô bị đau nên kêu lên một tiếng, đẩy Chiếu Dã ra ngoài. 

 

Chiếu Dã vững như tảng đá, không hề động đậy. Anh dùng lực nhẹ hơn, chạm vào cô, dính sát vào cô một cách dịu dàng, thỉnh thoảng lại hôn một cái. 

 

“Ưm... sẽ có người đấy.” Di Di véo anh một cái. 

 

Trên đường, xe cộ qua lại, bóng người qua lại, ai mà biết liệu giây tiếp theo có ai đến thăm cửa hàng bánh này không chứ. 

 

Chiếu Dã không động đậy, anh đẩy Di Di vào nơi cô làm đồ ngọt, vén rèm cửa lên, đẩy cô vào tường. 

 

“Bây giờ thì hôn được rồi chứ?” Chiếu Dã lại nói một từ đơn nữa: “Hửm?” 

 

“Sao anh cứ...” 

 

Giọng anh trầm thấp, dịu dàng như tia nắng đầu tiên của buổi sáng: “Em là người anh chọn, anh không thể không bị hấp dẫn bởi em.” 

 

Chiếu Dã trả lời rất tự nhiên, giọng nghiêm túc. Với anh, đây không phải một câu để trêu ghẹo người ta, mà là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng. Gặp cô, anh không đừng được mà muốn gần gũi với cô hơn. 

 

Đầu mũi chạm vào nhau, là Di Di nhón chân lên hôn Chiếu Dã một cái, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, như chạm vào trái tim Chiếu Dã. 

 

Chiếu Dã ôm mặt cô hôn lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên vết thương ở khóe miệng Di Di, rồi lại lướt một vòng vành môi cô giống như đang đánh dấu lãnh địa. Cuối cùng, anh thâm nhập vào trong răng cô, xâm chiếm mọi hơi thở bên trong của cô. 

 

“Tinh... chào mừng quý khách...” 

 

Bên ngoài có tiếng chuông vang lên, một người đẩy cánh cửa ra, từ từ bước chân đi vào. 

 

Di Di giống như chim sợ cung tên, sợ đến mức thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi Chiếu Dã. 

 

Bàn tay đang ôm eo cô của Chiếu Dã dịch xuống dưới một chút, bóp phần mông căng tròn của cô, hôn sâu hơn, phạt cô vì không chăm chú. 

 

“Di Di.” 

 

“... Ấy, không có ở đây sao?” 

 

Là giọng của Triết Triết, ngày càng đến gần. 

 

Di Di hoảng hốt tránh sang bên cạnh, Chiếu Dã nắm lấy tay cô, đuổi theo cô để hôn. Ngón tay Di Di ma sát vào lòng bàn tay anh, cầu xin anh một cách im lặng. 

 

Cuối cùng, Chiếu Dã cũng tha cho Di Di. 

 

Cô nhanh chóng đeo khẩu trang lại, Di Di đi ra ngoài trước khi Triết Triết ra ngoài: “Ừm, tôi ở đây... đang làm bánh ngàn lớp ở bên trong, không nghe thấy, xin lỗi nhé.” 

 

Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên gương mặt thanh tú của Triết Triết: “Không sao cả.” 

 

Chỉ trong chớp mắt thôi sắc mặt cậu ta đã hơi thay đổi. 

 

Chiếu Dã đi ra từ trong rèm, đứng bên cạnh Di Di, nắm tay Di Di thật chặt để tuyên bố chủ quyền. 

 

Hai người họ im lặng nhìn nhau vài giây, bầu không khí đột nhiên có phần kỳ dị. 

 

“Di Di, không giới thiệu chút sao?” Triết Triết phá vỡ sự yên tĩnh đó. 

 

Di Di thầm nghĩ thời gian hai người quen nhau chắc là dài nhất rồi... cô vẫn nói: “Bạn trai tôi, Chiếu Dã.” 

 

Triết Triết cười châm biếm: “Không ngờ đấy, anh cũng biết thích người khác à?” 

 

Di Di: “?” 

 

Chiếu Dã im lặng nhìn cậu ta: “Không ngờ cậu vẫn trẻ con như vậy.” 

 

Ồ... không phải nói với cô. 

 

Mùi thuốc súng dần trở nên nồng hơn, Di Di bị kẹp ở giữa, thấp thỏm bất an. Cô nhìn Chiếu Dã, nhìn Triết Triết, âm thầm đứng dịch sang một bên, làm một người tàng hình. 

 

Một chỗ nào đó của Triết Triết bị chọc đau, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra không có gì. Cậu ta quay người lại, dịu dàng nói với Di Di: “Di Di, lần trước có hẹn đến nhà tôi ăn cơm, bao giờ thì chị rảnh?” 

 

“Hả?” Di Di căng thẳng xoa lòng bàn tay, sao chiến trường lại chuyển đến chỗ cô vậy. 

 

“Gần đây tôi khá bận... chắc là bỏ đi thôi.” 

 

“Không sao, đợi khi nào chị có thời gian.” Triết Triết mỉm cười, hàn huyên hỏi thăm: “Di Di chị bị ốm sao, sao tự dưng lại đeo khẩu trang vậy?” 

 

“Ờm, ừm... lạnh nên bị cảm.” Di Di nói theo lời của Triết Triết. 

 

“Chị phải chú ý giữ ấm nhé, em đi học trước đây. Bái bai.” Triết Triết không thèm nhìn mặt Chiếu Dã, cậu ta thầm sung sướng, đi ra khỏi cửa hàng bánh. 

 

Chỉ là vừa đi được vài bước thì cậu ta đã thu nụ cười lại, ngẩng đầu lên trời, vẻ mặt u uất. 

 

Trong cửa hàng, Chiếu Dã “hừ” một tiếng, cậu ta diễn cho ai xem chứ? Anh không trẻ con như Triết Triết đâu.

 

Ngay sau đó, anh chất vấn: “Biểu cảm của em kiểu gì vậy?” 

 

“Em cũng muốn đi học đại học quá...” Di Di nhìn bóng lưng đeo cặp sách của Triết Triết một cách ngưỡng mộ: “Lần đầu em gặp cậu ta còn tưởng cậu ta là học sinh cấp ba nữa.” 

 

Chiếu Dã lạnh lùng nói: “Tuổi thật của cậu ta đủ để làm ông nội em rồi.” 

 

Di Di mỉm cười, nói: “Không phải anh cũng vậy sao?” 

 

Nhận ra ánh mắt nguy hiểm của người bên cạnh, Di Di lập tức nhận lỗi, cô nói lời Chiếu Dã thích nghe: “Em đùa thôi mà, anh trông rất trẻ, lại còn đẹp trai thế nữa, lại... lại còn khỏe mạnh nữa, sao mà là ông nội được.” 

 

“Ồ...” Chiếu Dã nhấn mạnh: “Khỏe mạnh.” 

 

“Đúng.” 

 

Chiếu Dã hỏi đầy ý vị: “Em thích điều này nhất sao?” 

 

“Không phải...” Càng sửa càng sai, Di Di chuyển chủ đề khác: “Đừng nói chuyện này nữa, có phải anh với Triết Triết có mâu thuẫn gì không? Em tưởng hai người sắp đánh nhau...” 

 

Chiếu Dã nói với vẻ bất cần: “Nếu đánh thật thì cậu ta không chịu nổi ba phút đâu.” 

 

Mâu thuẫn giữa Chiếu Dã và Triết Triết phải nói từ rất lâu trước đó. Có lẽ là năm năm, có lẽ là mười năm, Chiếu Dã không nhớ rõ. 

 

Chiếu Dã lúc đó với bây giờ không thay đổi nhiều, không thích kết bạn, người mạnh mẽ, ít nói. Nhưng Triết Triết rất khác với bây giờ, Triết Triết khi xưa vui vẻ đáng yêu, ngây thơ lãng mạn. Cậu ta thích một cô gái là có thể cố gắng hết sức để đối tốt với cô ấy, không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, thả thính khắp nơi. 

 

Cô gái Triết Triết thích tên là Trầm Oanh, là một chú chim hoàng oanh, có giọng hát khiến lòng người rung động. 

 

Trầm Oanh và Triết Triết gặp nhau lần đầu ở trên đường. Cô ấy dùng thiết bị đơn giản nhất để hát, cậu ta đã dừng chân lại vì cô ấy một lúc lâu. 

 

Triết Triết ngày nào cũng đi nghe Trầm Oanh hát rất đúng giờ, lâu dần hai người họ quen nhau, yêu nhau. 

 

Trầm Oanh chuyển vào khu Kim Hoa, Triết Triết rơi vào bể tình, bị mong muốn chiếm hữu làm mất lý trí, không muốn để Trầm Oanh ra đường hát để kiếm tiền nữa, chỉ muốn cô ấy hát cho một mình cậu ta nghe. Cậu ta đề nghị Trầm Oanh đổi công việc khác, Trầm Oanh không đồng ý. 

 

Hai người họ có mâu thuẫn với nhau, họ đều là người yêu lần đầu, non nớt, cố chấp, không ai chịu nhường ai. Trầm Oanh vẫn âm thầm chạy ra ngoài hát như bình thường. Một ngày nọ, một nhà chế tác nghe thấy chất giọng của cô ấy, muốn làm nhạc cho cô ấy, nếu may mắn thì có thể trở thành một ca sĩ. 

 

Trầm Oanh phấn khích về nhà nói với Triết Triết, nhưng Triết Triết lại cho rằng cô ấy gặp phải lừa đảo, nhốt Trầm Oanh ở nhà. 

 

Hôm đó, Trầm Oanh đã bỏ lỡ mất cơ hội. 

 

Sau ngày hôm đó, Trầm Oanh không đi hát nữa. 

 

Triết Triết tưởng cậu ta cứ dỗ cô ấy như bình thường là được, nhưng Trầm Oanh chỉ nhìn cậu ta, mặt không biểu cảm, cứ nhốt mình trong nhà cả ngày. 

 

Cho đến rất lâu sau đó, cậu ta mới hốt hoảng nhận ra lỗi sai của mình, thích không bao giờ là chiếm hữu, càng không nên dùng danh nghĩa của tình yêu để trói buộc tương lai của cô ấy. 

 

Thế nhưng đã muộn rồi. 

 

Trầm Oanh im lặng đã thích Chiếu Dã cũng trầm lặng trong quãng thời gian ở yên trong nhà đó. 

 

Sau nhiều lần ngồi ngóng trông bên cửa sổ, sau nhiều lần thấy bóng dáng phá vỡ màn đêm của anh, sau nhiều lần vô tình gặp gỡ nhưng không nói gì. Dù bọn họ chưa bao giờ nói với nhau câu nào nhưng Trầm Oanh thấy dường như mình có thể hiểu được sự im lặng của anh. 

 

Anh kiên định, có sức mạnh, như cô ấy vậy. 

 

Không, là như cô ấy khi trước. 

 

Trầm Oanh say mê Chiếu Dã một cách điên cuồng, cô ấy lập kế hoạch để được gặp, tạo chủ đề để nói. Để thu hút sự chú ý của Chiếu Dã, cô ấy sử dụng cả trăm, cả ngàn kế sách. 

 

Thế nhưng Chiếu Dã không bao giờ nhìn cô ấy. 

 

Khi Triết Triết biết chuyện này, cậu ta thậm chí còn muốn giết Chiếu Dã. Cậu ta hận vì Trầm Oanh thay lòng, nhưng cậu ta cũng vẫn yêu Trầm Oanh. 

 

So với việc nhốt mình lại một cách đầy u uất, Trầm Oanh bây giờ tốt xấu gì cũng đã có động lực để sinh hoạt như cũ. 

 

Triết Triết nghĩ, có lẽ Chiếu Dã có thể giúp Trầm Oanh giải tỏa nỗi khúc mắc, tiếp tục ca hát. Cậu ta đi xin Chiếu Dã, muốn Chiếu Dã giả vờ thích Trầm Oanh, khuyên bảo cô ấy. 

 

Đây là sự nhượng bộ lớn nhất Triết Triết có thể làm, nhưng thứ cậu ta nhận lại được chỉ có lời từ chối lạnh nhạt của Chiếu Dã. 

 

Trầm Oanh nghe trộm được cuộc nói chuyện của họ, cô ấy lại càng đau lòng. Cô ấy để lại cho Triết Triết một phong thư và không bao giờ quay lại nữa. 

 

Trầm Oanh trở thành một cái gai trong tim Triết Triết. Từ đó về sau, Triết Triết yêu đương với các loài động vật khác nhau như đang trả thù vậy. Nhưng cậu ta không bao giờ tìm được một chú chim hoàng oanh nào khiến cậu ta rung động nữa. 

 

Di Di nghe Chiếu Dã kể xong chuyện mà bất giác thở dài. Gặp được người khiến mình rung động nhất ở độ tuổi không hiểu chuyện nhất, dùng cách sai để tự mình đẩy cô ấy đi xa, nuối tiếc, hối hận cả đời. 

 

“Sao anh không giúp cô ấy? Chỉ giả vờ chút thôi mà. Cô ấy, thích anh như vậy...” 

 

“Thứ cô ấy thích là người cô ấy tưởng tượng ra, không phải anh.” Chiếu Dã nhìn Di Di chằm chằm: “Hơn nữa, anh có thích cô ấy đâu, sao phải giả vờ chứ?” 

 

Di Di đặt mình vào vị trí của anh, khả năng cao là cô sẽ đồng ý. Cô quá dễ tính, lương thiện, dịu dàng. Chiếu Dã làm vậy cũng có lý, chuyện này vốn không liên quan đến anh. 

 

“Vậy là sau đó Triết Triết luôn có ý thù địch với anh sao?” 

 

“Cậu ta cho rằng anh cũng góp phần khiến Trầm Oanh rời đi.” Chiếu Dã nhìn hàng cây bên ngoài cửa sổ: “Vậy nên anh mới bảo cậu ta trẻ con, chỉ biết trốn tránh hiện thực.” 

 

Trong một phòng học cách đó mấy ki-lô-mét, chàng trai ngồi cạnh cửa sổ nhìn tổ chim trống không trên cây. 

 

Gió thổi, lá rơi, lạnh lẽo, cô độc. 

 

Cô ấy ở đâu đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui