Kề Bên Sói



Di Di bị bắt ép nằm trên người Chiếu Dã, bộ ngực đè ép xuống, thứ duy nhất ngăn cách bọn họ chính là chiếc váy ngủ. Di Di khẽ giãy dụa, nhưng đùi lại chạm phải nửa người dưới căng phồng của Chiếu Dã, cô sợ đến mức không dám cử động nữa.

 

Cô sắp điên rồi.

 

"Anh rất cứng... Như vậy em không thoải mái." Di Di như nằm trên một khối sắt nóng bỏng.

 

"... Hả?" Chiếu Dã kéo tay Di Di xuống phía dưới, anh khàn giọng hỏi: "Cứng ở đâu? Chỗ này sao..."

 

"Em không có ý đó..." Chiếu Dã chỉ mặc quần lót bốn góc, hoàn toàn không giống ngày đó. Hơn nữa, bây giờ bọn họ còn đang ở trên giường, một địa điểm nguy hiểm.

 

Di Di thấy vật kia dần dần dựng đứng lên, chĩa vào giữa chân cô.

 

Tay cô sắp chạm vào thứ đó, cổ tay bị Chiếu Dã nắm chặt đến phát đau, cô run rẩy nói: "Anh đừng... Em sợ..."

 

Chiếu Dã khựng lại, anh không nói gì, anh nhấc eo Di Di lên, không biết xấu hổ nói điều kiện: "Được, vậy em hôn anh một cái."

 

Tình cảm của anh luôn thể hiện hẳn ra và nồng nàn, thích sẽ vô cùng thân thiết, nếu không thích sẽ chỉ giống như người qua đường. Di Di bỗng nhớ tới Trầm Oanh, cô may mắn hơn Trầm Oanh rất nhiều.

 

Di Di nằm sấp như một con mèo, cô không khả năng nhìn vào ban đêm, chỉ có thể dựa vào xúc giác để tìm kiếm, từ bả vai của Chiếu Dã, lướt qua cái cằm góc cạnh của anh, ngón cái tìm được bờ môi của anh.

 

Chiếu Dã để mặc động tác của cô, anh nghiêng đầu liếm ngón tay của cô, nín thở chờ đợi.

 

Di Di hít sâu một hơi, cô lo lắng bất an giống như sắp làm chuyện xấu. Di Di cẩn thận cúi người xuống, càng ngày càng gần anh.

 

Chỉ cách một chút xíu nữa, bỗng có tiếng chó sủa bên ngoài truyền vào, trong ban đêm im lặng tiếng đó vang vọng về phía chân trời. Di Di bị dọa sợ, mất hết can đảm, cô bỏ cuộc giữa chừng.

 

Chiếu Dã khẽ vén lọn tóc bị rơi ra sau tai cho cô, anh vẫn đang chờ đợi.

 

"Đừng sợ, dạo này có mấy con chó lang thang đến khu dân cư..."

 

Di Di lấp kín những lời còn lại của anh, cô quyết đoán, đến cả thở cũng không dám.

 

Tóc của cô lại rơi ra, như mây quấn quanh Chiếu Dã.

 

Chiếu Dã ngơ ra vài giây, rồi anh lật người đè Di Di xuống, mạnh mẽ hôn Di Di, vội vàng muốn dây dưa với môi lưỡi của cô.

 

Những lời Di Di muốn nói đều bị Chiếu Dã nuốt vào miệng, cô chỉ có thể phát ra những tiếng nhỏ vụn vặt.

 

Không biết hôn bao lâu, đầu Di Di choáng váng, não căng ra, đầu lưỡi run rẩy, Chiếu Dã mới buông tha cho môi cô, anh im lặng ôm lấy cô.

 

"Sao anh lại như vậy?" Di Di lên án anh lật lọng.

 

Chiếu Dã lại trêu chọc Di Di: "Em không nói không được hôn em mà."

 

Hình như đúng vậy...

 

"Vậy bây giờ em nói."

 

"Anh không đồng ý."

 

"Anh xem đó... Em nói hay không nói cũng vô dụng, anh không nghe lời em." Di Di tủi thân bĩu môi.

 

Sau một lúc im lặng, Chiếu Dã dùng sức đẩy thứ cứng rắn của mình vào chân tâm của Di Di, giọng anh trầm thấp, giống như một con ma men: "Nếu anh thật sự không quan tâm lời em nói, bây giờ nó cũng không cứng như vậy nữa."

 

"Di Di, anh nhịn rất lâu rồi..."

 

Mọi thứ về cô đều khiến anh động tình, mỗi một buổi tối ngủ bên cạnh cô dài giống như một thế kỷ vậy.

 

Giọng Chiếu Dã rất nóng bỏng, Di Di có thể nghe ra anh đang đấu tranh với dục vọng, cô dịu dàng nói: "Em cũng... Không trách anh."

 

Khóe miệng Chiếu Dã nở nụ cười ngạc nhiên, ngón trỏ dừng ở hai đầu vú của cô, anh được voi đòi tiên hỏi: "Vậy anh có thể nhìn nơi này không?"

 

"Không! Được!"

 

"Anh muốn nhìn."

 

"..."

 

Chiếu Dã biết Di Di ăn mềm không ăn cứng, anh giả vờ đáng thương: "Di Di, anh nhịn thật sự rất khó chịu..."

 

Hai gò má Di Di nóng bỏng, giọng cô nhỏ dần: "Em..."

 

Chiếu Dã biết cô lung lay, anh kéo váy ngủ của cô lên.

 

"Được không?" Anh kéo đến eo cô rồi lại hôn lên môi cô, Chiếu Dã miệng đắng lưỡi khô: "Không nói gì, tức là đồng ý."

 

Anh tiếp tục kéo váy cô lên trên, cặp đào đẫy đà đập vào mắt anh. Chiếu Dã muốn nhìn rõ hơn nên anh đứng dậy kéo rèm.

 

Ánh trăng chiếu vào, Di Di vô thức nhắm mắt lại: "Không cần..."

 

Chiếu Dã sững sờ, có thể cô còn trắng nõn hơn cả ánh trăng, đáng tiếc hình ảnh ngực cô chợt xuất hiện rồi biến mất ngay, bởi vì Di Di ngồi dậy kéo váy ngủ xuống.

 

Di Di thấy anh vậy thì xấu hổ: "Vậy thôi..."

 

"Anh còn chưa nhìn thấy." Chiếu Dã cười xấu xa kéo váy cô lên, Di Di nhanh tay nhanh mắt đè lại.

 

Trong lúc hai người lôi kéo, Chiếu Dã mạnh bạo xé toạc cổ váy ngủ bằng vải dệt của cô, phong cảnh núi nhỏ tròn trịa hoàn toàn lọt vào mắt anh.

 

Da trắng nõn nà, núm vú giống như mật đào dựng đứng đáng yêu động lòng người, giống như gốc hồng mai nở rộ trên đỉnh núi Thiên Sơn đầy tuyết trắng.

 

Chiếu Dã nhìn đến ngây người.

 

Cặp đào của cô to hơn anh nghĩ rất nhiều, mặc dù dáng người cô nhỏ xinh, gầy nhưng không phải dạng không có da có thịt, chỗ nào nên có thịt thì có thịt, không hề kém phát triển.

 

Di Di che ngực không cho anh nhìn, hai tay của cô đè xuống tạo nên một khe rãnh sâu, ngược lại càng khiến Chiếu Dã khô nóng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui