Kề Bên Sói



“Chị Di Di, chị cầm đũa ngược rồi.”

 

“Chị Di Di, bỏ nhiều bột mì quá rồi.”

 

“Chị Di Di, ngọt quá rồi...”

 

Tiểu Khả nếm thử một miếng nhỏ món mới do Di Di tự chế, sắc mặt cô ấy khó coi, lè lưỡi.

 

Di Di không hiểu, cô ăn một miếng một cách chậm rãi, cau mày phản ứng chậm.

 

Món mới thất bại rồi...

 

“Chị Di Di.” Tiểu Khả lo lắng nói.

 

“Có phải là chị không khỏe không? Hay là chị về nghỉ ngơi đi, em thấy sáng nay tinh thần chị không được tốt lắm.”

 

Di Di nghe thấy hai từ “không khỏe” thì nhớ đến chuyện tối qua như phản xạ có điều kiện, nhớ đến hành vi mê loạn của bọn họ. Cô thấy bức bách đến mức muốn đào hố nhảy xuống, vội vàng phủ nhận: “Không, chị khỏe lắm! Em mau đi làm việc của em đi.”

 

“Bây giờ cũng đâu có ai đâu...” 

 

Mới nói xong, tiếng chuông cửa vang lên, Di Di vui vẻ đuổi Tiểu Khả đi: “Có người đến rồi đấy.” 

 

Tiểu Khả vội vàng ra ngoài, người đẩy cửa vào là một chàng trai cao lớn. Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, ngũ quan được ẩn giấu dưới lưỡi mũ lưỡi trai của anh. 

 

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Khả là lùi về phía sau. Anh có khí chất nguy hiểm, thần bí, khiến cô liên tưởng tới hung thủ những vụ án vào nhà cướp của giết người trong bảng tin TV, cô ấy sợ hãi theo bản năng. 

 

“Ờm...” Tiểu Khả không dám đến gần để bắt chuyện, cô ấy thầm nhìn hướng đi của người đó. 

 

Nào ngờ người đó đi thẳng về phía cô ấy, mây đen ập xuống. Tiểu Khả như cõng cả ngàn cân bông thấm nước trên lưng. 

 

“Chủ cửa hàng của mấy người có ở đây không?” Người đó chủ động cởi mũ ra, để lộ ra gương mặt góc cạnh, nói một cách bình tĩnh.

 

Thấy rõ dáng vẻ của anh, cô ấy sắp bị giết người diệt khẩu rồi… Tiểu Khả nghiêng đầu qua, tưởng tượng một lát nữa người này sẽ uy hiếp cô ấy như trong TV, khóe miệng động đậy: “Ưm...”

 

“Chiếu Dã” Di Di nghe thấy nên đi ra, cô đã nghe ra đó là giọng của Chiếu Dã từ lâu rồi. Nhưng nghĩ đến tối qua, cô cũng muốn trốn tránh như Tiểu Khả vậy, cô không biết phải đối diện với Chiếu Dã thế nào.

 

Sáng dậy cô mới phát hiện mình trần trụi nằm bên cạnh Chiếu Dã, Di Di gần như đã hoảng hốt bỏ chạy.

 

Tiểu Khả luôn hoạt bát, hướng ngoại, bây giờ mang bộ dạng như sắp hi sinh. Di Di lo lắng cho Tiểu Khả, chỉ trích anh: “Anh dọa em ấy làm gì!” 

 

“Anh đâu có...” Chiếu Dã khổ mà không nói ra được.

 

“Đây là Tiểu Khả, em từng nói với anh rồi.”

 

Di Di nói với Chiếu Dã.

 

Tiểu Khả như sống lại vậy, cô ấy mở to mắt nhìn Chiếu Dã rồi lại nhìn Di Di: “Chị Di Di.” Tiểu Khả quàng tay Di Di, trốn phía sau cô.

 

Kỳ lạ thật, đứng bên cạnh Di Di, khí chất ban nãy của người này giảm mất một nửa. Cô ấy không sợ đến vậy nữa.

 

Di Di xoa đầu Tiểu Khả, cô nghĩ nên giới thiệu Chiếu Dã thế nào: “Đây là hàng xóm của chị...” 

 

Ánh mắt của Chiếu Dã không đúng lắm, anh cứ nhìn chằm chằm hai tay đang gần gũi với nhau của Di Di và Tiểu Khả. 

 

“Ừm...” Di Di bổ sung thêm: “Kiêm bạn trai.” 

 

Chiếu Dã hài lòng, nét mặt thả lỏng. 

 

“Hả?” 

 

Tiểu Khả kinh ngạc: “Bạn? Trai?” 

 

“Chị Di Di, sao chị bao giờ nói với em, sao em không biết gì cả?” Tiểu Khả chỉ nghỉ làm ba ngày, mấy ngày sau quay lại mà mọi thứ như đã thay đổi hết rồi.

 

Bây giờ, Triết Triết rất ít khi đến chỗ bọn họ. Đúng rồi, hàng xóm, Triết Triết và người đàn ông này đều là hàng xóm của chị Di Di. 

 

“Hai người quen nhau thế nào thế? Yêu nhau lúc nào thế?” Tiểu Khả có hàng trăm câu hỏi. 

 

“Khụ, nói ra thì hơi phiền phức, chị nói với em sau.” Di Di lấp liếm cho qua, cô hỏi Chiếu Dã: “Em nhớ hôm nay anh đi làm mà, sao lại đến chỗ em?” 

 

Giọng Chiếu Dã dịu dàng: “Buổi tối em có thời gian không? Anh đưa em đi mua quần áo.” 

 

“Hả, tại sao lại phải mua?” Di Di khựng lại, cô nghĩ đến một vài chuyện, cô tự nhiên thấy người nóng bừng lên. 

 

Đúng là anh đã xé mất mấy cái áo của cô rồi, cô còn bảo anh đền nữa... 

 

“Bởi vì...” 

 

“Im miệng.” Di Di sợ Chiếu Dã nói câu gì đó gây rúng động đất trời, quỷ thần khóc than nên ngắt lời anh một cách vô tình. 

 

Chiếu Dã hơi khó chịu, hình như từ tối qua, anh nói gì cũng bị Di Di ghét bỏ. 

 

Tiểu Khả âm thầm hóng chuyện, chị Di Di ngầu quá, hình như bạn trai chị rất nghe lời chị ấy. 

 

“Để ngày mai đi.” Di Di đồng ý. 

 

“Được.” Môi Chiếu Dã cong lên, anh nghiêm túc nhìn Di Di.

 

Di Di ngơ ra, đây là ánh mắt của anh khi muốn hôn. 

 

Không... 

 

Di Di truyền tin tức đi trong im lặng, lưng cô toát mồ hôi. Tiểu Khả còn đang ở bên cạnh nữa. 

 

“Anh đi đây.” Chiếu Dã trầm giọng nói, ánh mắt không rời khỏi Di Di. 

 

“Đi đường cẩn thận nhé.” Di Di cảm kích anh vì tha cho cô. Cô đưa anh ra ngoài cửa, bóp tay anh, cứ như đang vuốt lông cho một chú sói lông sắp dựng ngược lên rồi vậy. 

 

“Buổi tối em sẽ về muộn, không cần đợi em ăn cơm đâu.” 

 

Chiếu Dã không trả lời câu này. 

 

Sau khi Chiếu Dã đi, Tiểu Khả cứ dính lấy Di Di không thôi. 

 

“Chị Di Di, trông anh ấy hung dữ quá… Mặt cứ căm căm, không có nét cười nào.” 

 

Đúng là Chiếu Dã không có biểu cảm gì với những thứ bên ngoài, Di Di đã quen rồi. Cô nhớ lần đầu gặp Chiếu Dã, cô cũng có suy nghĩ như vậy nên cười khúc khích. 

 

“Nhưng mà lúc anh ấy nhìn chị thì khác.” 

 

“Khác chỗ nào?” 

 

Tiểu Khả miêu tả sinh động: “Đại khái là một tên phạm nhân cướp của giết người độc ác vô cùng có một cô gái mà anh ta yêu, vậy nên từ đó bỏ dao trong tay xuống, rửa tay gác kiếm...” 

 

Di Di bật cười: “Gì vậy chứ!” 

 

“Đúng là khác mà.” Tiểu Khả gãi đầu: “Anh ấy nhìn người khác như nhìn một hòn đá vậy, nhưng lúc nhìn chị thì như nhìn một bông hoa hồng vậy.” 

 

Di Di hơi khựng lại, không nói gì. 

 

Đến tối, Chiếu Dã nấu một bữa thịnh soạn. Di Di vốn định ăn bừa món gì đó để giải quyết nhưng lại bị anh gọi điện bảo đến nhà anh. 

 

Chiếu Dã mời cô lần thứ n: “Di Di, đến nhà anh ở đi.” 

 

Di Di từ chối lần thứ n: “Không...” 

 

Chiếu Dã nhún vai, gắp thức ăn cho cô. 

 

Không sao cả, vấn đề chỉ là giường lớn hay giường nhỏ thôi, chen chúc một chút cũng được. 

 

Di Di đương nhiên không biết trong đầu anh nghĩ gì. Cô ăn một miếng thịt bò, cười hỏi: “Hôm nay anh cố tình đến đúng không?” 

 

Chuyện mà rõ ràng có thể giải quyết bằng một tin nhắn mà lại phải cố ý đến một chuyến. 

 

Giống… đến gặp Tiểu Khả hơn? 

 

Bởi vì cô từng nói Tiểu Khả là bạn của cô. 

 

Chiếu Dã: “Em nói vậy thì là vậy đi.” 

 

“Vậy mà anh còn dọa em ấy?” 

 

“Anh đâu có...”

 

“Em biết, trêu anh thôi.” Di Di vui vẻ ăn cơm. Dường như giữa cô và Chiếu Dã cũng không có gì thay đổi nhiều. 

 

“Đợi chút.” Cô chạy về nhà mình, lấy một bình rượu vang, thong thả đưa nó lên, rót cho Chiếu Dã nửa cốc: “Nhấp một ngụm.” 

 

Chiếu Dã lắc đầu, anh không bao giờ dính đến thuốc, rượu của con người. 

 

“Anh không uống sao?” Di Di kinh ngạc. 

 

“Sói không được uống rượu.” 

 

Cũng không phải là không được, khả năng hành động và ngũ quan của anh sau khi uống rượu đều sẽ tệ đi. Anh ghét bất cứ sự vật nào ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh. Hơn nữa, so với rượu, có nhiều đồ ăn ngon có thể thay thế được. 

 

Di Di “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đổ nửa cốc đó vào bát của mình. 

 

“Em cũng đừng uống nhiều quá.” Anh sợ khi hôn mùi rượu nặng quá. 

 

“Được.” Cô sợ uống nhiều quá say, làm chuyện gì đó khó đoán. 

 

Cô nhấp vài ngụm, Di Di không uống nhiều. Cô khen khả năng nấu nướng ngày càng tiến bộ của Chiếu Dã, đổi lại là một cái hôn đột ngột đến tử Chiếu Dã. 

 

Cô cười hi hi, ợ một cái, thu dọn đồ để về chỗ ở của mình. 

 

Cửa đóng lại, Di Di tỉnh táo, đóng cửa sổ lại một cách dứt khoát, dán một tờ giấy trên ban công. 

 

Trên đó viết mấy chữ lớn: Chiếu Dã và sói không được vào trong! 

 

Làm xong những việc này, Di Di vẫn không yên tâm. Khóa cửa đã bị Chiếu Dã bẻ gãy, cô bê mấy cái ghế đến chặn ở cửa ban công. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui