Trăng thanh gió mát, mây sao trôi xa.
Một cái bóng thấp thoáng nhẹ nhàng nhảy lên ban công tầng ba, nhàn nhã ngáp một cái.
Anh mở mắt ra, người khựng lại.
Hửm?
Cấm Chiếu Dã và sói vào trong?
Không nhìn thấy, không nhìn thấy...
Chiếu Dã xé tờ giấy đó xuống, vứt nó đi mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì. Anh nhìn tờ giấy rơi tự do, bay ra xa. Anh quyết định rồi, nếu Di Di hỏi thì nói bị gió thổi đi rồi là được.
Tóm lại là không liên quan đến anh.
Anh đẩy cửa ra một cách thuần thục. Phía trước có rất nhiều chướng ngại vật, anh khéo léo tránh chúng, không tạo ra bất cứ tiếng động nào.
Chiếu Dã nhìn chằm chằm Di Di đang ngủ yên lành, anh nghĩ: Xem ra tối qua làm cô sợ thật rồi…
Anh cúi người hôn lên môi cô, biến thành hình dạng sói nhỏ một cách rất không tình nguyện, chui vào chăn, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Di Di.
Hôm sau, Di Di bị một đám lông làm ngứa nên tỉnh, cô quay mặt qua, hắt xì một cái.
Lúc quay đầu lại, cái đầu lớn của Chiếu Dã đang ở rất gần cô, gối lên gối của cô.
Cô đưa tay ra xoa đầu anh, Chiếu Dã dường như đã cảm nhận được trong giấc mơ. Tai anh động đậy, lại gần cô hơn.
Di Di nhìn về phía ban công, tờ giấy đó quả nhiên đã không cánh mà bay, cô thầm thở dài.
Cô không hề giận, nếu Chiếu Dã ngày nào cũng chịu ghé thăm giường cô bằng chế độ sói con làm ấm giường như vậy thì cô cũng rất vui.
Di Di tắm rửa thay quần áo. Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió dài màu kaki, bên trong phối với váy liền màu gạo trắng, chân đi bốt cao, trông vừa khí chất vừa dịu dàng.
Hai mắt Tiểu Khả sáng lên: “Chị Di Di, sao hôm nay chị xinh vậy!”
Di Di im lặng mím môi. Tiểu Khả tinh ranh nghĩ ra nguyên nhân: “Ồ, em biết rồi, là vì đi hẹn hò với anh Chiếu Dã đúng không? Em hiểu, em hiểu mà.”
Mới một ngày thôi mà Tiểu Khả đã gọi Chiếu Dã là anh rồi. Di Di không biết nên khóc hay cười, cô gặp phải sự châm biếm của Tiểu Khả: “Chị đi làm việc trước đây.”
Tiểu Khả vui vẻ đến mức khua chân múa tay.
Hôm nay có khách đặt trước một cái bánh kem cỡ tám inch, Di Di làm xong mấy món đồ ngọt thường ngày, sau đó tranh thủ làm bánh kem.
Cô không biết bình thường Chiếu Dã tan làm lúc mấy giờ nên muốn kết thúc nhanh chuyện phải làm.
Một cách bất giác, cô đã bắt đầu thường xuyên nghĩ đến anh.
Di Di cho mình tan làm trước giờ, cô tạm biệt Tiểu Khả.
Bên ngoài đã trải qua một cơn mưa, con đường ẩm thấp, lá trên những hàng cây vẫn còn những giọt nước. Di Di hít một hơi thật sâu, không khí tươi mới của cây cỏ đi vào phổi cô.
Cô nhớ Chiếu Dã từng nói đến nơi anh làm việc, cô tìm theo trí nhớ, bản đồ trên điện thoại hiển thị cách đó mười mấy ki-lô-mét.
Xa quá, liệu có nhầm không?
Di Di bắt đầu nghi ngờ, cô nhập lại để xác nhận, nhưng vẫn là những thông tin như vậy. Cô gọi một chiếc xe, định đi thử vận may.
Tài xế là một chú trung niên rất dễ nói chuyện. Chú ấy nói với Di Di đây là câu lạc bộ tập gym tốt nhất trong thành phố này, thẻ hội viên còn phải nhờ người trong nội bộ tranh suất, còn hỏi Di Di giành được thế nào.
Di Di ngượng ngùng nói cô chỉ nhờ bạn thôi.
Hơn bốn mươi phút sau, Di Di dừng chân lại ở khu trung tâm thành phố, trên con đường phồn hoa nhất, bên ngoài một câu lạc bộ tập gym được trang hoàng xa hoa.
“Chỗ này...”
Đúng là có vẻ xã hội thượng lưu.
Cô chỉnh lại quần áo, cứ thế đi vào nhưng lại bị lễ tân ngăn lại.
“Mời cô xuất trình thẻ hội viên, bên chúng tôi cần xác nhận thân phận của cô.” Lễ tân là một cô gái trẻ tuổi, giọng nói ngọt ngào, mặt đầy vẻ tươi cười.
Di Di nói: “Tôi đến tìm người, xin hỏi, ở chỗ cô có huấn luyện viên nào tên là Chiếu Dã không?”
Người đó ngơ ra một giây rồi lại khôi phục nụ cười chuyên nghiệp: “Có.”
“Vậy thì tốt quá.” Di Di mỉm cười, cô ngồi trên một chiếc ghế: “Tôi có thể đợi anh ấy ở đây không? Liệu có ảnh hưởng đến mọi người làm việc không?”
“Không đâu.” Cô gái lễ tân nhìn Di Di thêm một cái: “Có cần tôi giúp cô vào chuyển lời không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Di Di muốn cho Chiếu Dã một bất ngờ.
Cô ngồi chơi điện thoại, nhấn vào khung cuộc trò chuyện của cô và Chiếu Dã. Cô cố tình nhịn cả ngày không nhắn tin.
Nhận ra ánh mắt dường như có ý gì của cô gái lễ tân, Di Di chủ động bắt chuyện với cô ấy: “Bình thường mọi người đóng cửa lúc mấy giờ?”
“Mười giờ, có lúc là mười một giờ.”
“Muộn vậy sao...” Di Di không biết mình phải đợi bao lâu. “Vậy cô biết Chiếu Dã tan làm lúc mấy giờ không?”
“Để tôi xem giúp cô, huấn luyện viên Chiếu Dã thì... khá đặc biệt. Tiết học của anh ấy đa phần được xếp vào buổi chiều.
“Vâng, cảm ơn cô nhé.”
Vừa nói xong, Chiếu Dã xuất hiện ở góc rẽ. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ ra cánh tay có đường cơ bắp ẩn hiện, người ướt đẫm mồ hôi.
Sự xuất hiện của anh thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh, một cô gái biết anh nói thầm, thảo luận với người bạn mới mở thẻ của mình, mặt còn ửng hồng nữa.
“Sao em lại âm thầm qua đây thế?” Chiếu Dã chào hỏi lễ tân rồi đưa Di Di vào trong luôn.
Trái tim cô gái tan nát: Thì ra là hoa có chủ à.
Đầu óc Di Di trống trơn, cô vẫn đang chìm đắm trong sự bất ngờ vì gặp anh: “Anh, anh biết em đến sao?”
Từ đầu Chiếu Dã đã ngửi được mùi của cô rồi, chỉ là ở đây bị lẫn nhiều mùi khác quá, có các thể loại mùi cơ thể, mùi mồ hôi của đàn ông, nước hoa của phụ nữ, làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh.
“Anh cảm nhận được.” Chiếu Dã dẫn Di Di đi qua một khu tập thể hình, ngăn không cho cô nhìn thấy những người đang tập gym không mặc áo.
Di Di thở dài: “Sói đáng ghét thật, hết cả bất ngờ rồi.”
Đến phòng nghỉ của Chiếu Dã, vừa đóng cửa lại Chiếu Dã đã ôm đùi Di Di nhấc lên. Di Di mất cân bằng, chỉ ôm cổ Chiếu Dã. Khi cô đang định trách anh vài câu thì cô đã bị Chiếu Dã chặn lại bằng môi.
“Ưm...”
Anh hôn rất chăm chú, bàn tay xoa bóp mông của Di Di rất mạnh.
Nhưng thời gian không cho phép, không lâu sau anh đã bỏ cô ra một cách đầy lưu luyến, nói: “Anh rất bất ngờ.”
“Ở đây đợi anh một lát, nhanh thôi, nhiều nhất là nửa tiếng.”
“Được...” Di Di bị hôn đến mức chóng mặt.