Đây là lần đầu Chiếu Dã ghét cơ chế vào làm, tan làm của loài người như vậy, anh vội vàng quay lại sân đấu quyền anh.
Di Di đi quanh trong phòng, chắc nơi này là phòng nghỉ riêng của Chiếu Dã. Chỉ có một chiếc sô pha dài, mấy dụng cụ tập gym và túi của Chiếu Dã.
Phong cách như nhà của anh.
Di Di rảnh không có chuyện gì, cô muốn đi xem trộm dáng vẻ khi làm việc của Chiếu Dã thế nhưng bên ngoài toàn là những anh chàng cơ bắp trông rất hung dữ, Di Di không dám hỏi đường.
Ờm... vẫn là quay về thì hơn.
Cô nghĩ vậy, nhưng đột nhiên có người vỗ vai cô, một giọng nói rất có sức hút vang lên từ phía sau.
“Tiểu Di Nhi, là em thật sao?”
Di Di quay người lại, người trước mắt cô cao gần bằng Chiếu Dã, mặt mũi thanh tú nhưng lại không phải kiểu thanh tú như thiếu niên của Triết Triết. Anh ấy trưởng thành hơn, ẩn chứa sức mạnh và sự ngông nghênh từ trong máu.
Di Di đang tìm lại cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này trong đầu: “Hả… anh là… anh Ngạn Kỳ sao?”
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi, nếu không thì anh sẽ buồn lắm.” Ngạn Kỳ thoải mái để lộ ra hàm răng trắng, cười rất tươi: “Thực sự không ngờ sẽ gặp được em ở đây, tính ra chúng ta cũng gần bảy năm hay tám năm chưa gặp nhau rồi.”
Ngạn Kỳ và Di Di quen nhau rất lâu rồi. Lúc đó Di Di mới biến thành hình người, cô sẽ không cẩn thận làm lộ ra tai hoặc đuôi. Lần nào Ngạn Kỳ cũng dạy cô phải khống chế cơ thể mình thế nào, yểm hộ cho cô.
Sau đó vì nguyên hình của Ngạn Kỳ bì người ta nhìn thấy, người đó theo dõi anh ấy một thời gian dài. Anh ấy trốn khắp nơi, bôn ba tứ xứ, bất đắc dĩ phải rời khỏi Di Di.
Chớp mắt hai người đều đã lớn rồi.
“Anh Ngạn Kỳ, bây giờ anh sao rồi ạ?” Di Di vẫn nhớ hình bóng chạy trốn khổ sở của anh ấy năm xưa.
“Tốt lắm, người đó tưởng anh chết lâu rồi, ha ha ha.”
“Vậy thì tốt.”
Ngạn Kỳ nói: “Em đến tập gym sao? Ban nãy thiếu chút nữa thì anh không nhận ra em, Tiểu Di Nhi bây giờ là mỹ nữ rồi.”
“Không phải, em...” Ngạn Kỳ có thể coi là anh trai của Di Di, tự dưng Di Di lại có cảm giác như đang gặp phụ huynh vậy, cô ngượng ngùng nói: “Em đến tìm bạn trai em.”
“Ôi.” Ngạn Kỳ hóng chuyện, trêu cô: “Có bạn trai rồi hả? Thế này thì phải để anh gặp rồi, là loài người hay là...”
Một ánh mắt không chứa thiện ý truyền đến, Ngạn Kỳ dừng lại theo bản năng, anh ấy nheo mắt lại nhìn.
Chiếu Dã đã kết thúc lớp quyền anh từ lâu, chưa kịp đi tắm, anh đi về phía Di Di, mặt không biểu cảm.
Di Di mỉm cười, đi đến quàng tay Chiếu Dã, nói với Ngạn Kỳ: “Anh Ngạn Kỳ, anh ấy là bạn trai em...”
Chiếu Dã từ từ đưa tay ra: “Chiếu Dã.”
Ngạn Kỳ bắt tay lại: “Ngạn Kỳ.”
Hai bàn tay chạm vào nhau, hai người đàn ông âm thầm đọ sức.
Di Di không để ý đến khoảng thời gian bắt tay dài ngoài mức bình thường của họ, cô tiếp tục giới thiệu cho Chiếu Dã: “Chiếu Dã, đây là anh Ngạn Kỳ, em với anh ấy không gặp nhau lâu lắm rồi. Hôm nay trùng hợp quá, còn phải cảm ơn anh nữa.”
“Ừm.” Chiếu Dã không nói gì, bỏ tay ra.
“Chiếu Dã... sao anh không thay quần áo đi? Không phải chúng ta còn phải đi dạo phố nữa sao?” Di Di cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí có phần kỳ lạ, cô bóp tay Chiếu Dã.
“Đuổi anh à?” Chiếu Dã hạ giọng nói.
“Đâu có, em muốn đi dạo với anh sớm chút thôi mà...” Di Di vừa làm nũng vừa an ủi, cuối cùng cũng đuổi được Chiếu Dã đi.
“Sói sao?” Ngạn Kỳ hỏi.
“Vâng...”
Ngạn Kỳ ôm tay, lạnh lùng nói: “Hình như anh ta có địch ý với anh nhỉ.”
“Anh ấy chỉ trông hung dữ vậy thôi, không phải người xấu đâu.” Di Di bênh Chiếu Dã.
“Tốt nhất là vậy.” Huyết thống của sói đứng phía trên Ngạn Kỳ, Ngạn Kỳ sinh ra đã không có thiện cảm với sói: “Nếu anh ta đối xử với em không tốt thì em cứ nói với anh.”
“Anh ấy đối xử với em tốt lắm.”
Hai người họ đưa nhau phương thức liên lạc, tuy đã nhiều năm chưa gặp nhưng tấm lòng thì vẫn không thay đổi.
Ngạn Kỳ vừa nói là khớp với giọng điệu trong ký ức của Di Di, Di Di cũng vẫn giữa được sự ngây thơ đáng yêu đó.
Gặp lại sau lâu ngày, hai người họ giống như được quay lại thời niên thiếu vậy. Ngạn Kỳ cảm thán: “Lúc trước em biến thành người toàn không biến được tốt.”
“Bây giờ cũng vẫn không tốt...”
“Sao vẫn sống ở thành phố này, anh tưởng em đổi nơi khác lâu rồi chứ.”
“Không phải anh Ngạn Kỳ cũng về rồi sao?”
Ngạn Kỳ đi lại trong nước nhiều, anh ấy phát hiện vẫn là nơi khởi điểm ban đầu khiến anh ấy yên tâm nhất. Anh ấy cười: “Đúng vậy, quay về rồi.”
Còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng Ngạn Kỳ đã thấy một bóng người màu đen, sắc mặt không vui đang đi đến từ xa, anh ấy chẹp miệng: “Được rồi, liên lạc sau nhé.”
“Vâng ạ.”
Ngạn Kỳ nhỏ giọng, nói: “Trông anh ta thế kia cứ như chuẩn bị ăn thịt em vậy.”
Di Di không nghe thấy, cô chạy về phía Chiếu Dã, vẫy tay với Ngạn Kỳ: “Tạm biệt, anh Ngạn Kỳ.”
“Ừm, tạm biệt.”