Kề Bên Sói



“Sao anh không mặc chiếc áo ngày hôm qua?” Khi Di Di thấy anh mặc chiếc áo hoodie màu đen thì chán ngán, uổng công cô cố ý mặc đồ tình nhân với anh.

 

“Cái gì?” Chiếu Dã nhìn thoáng qua áo khoác ngoài của Di Di, tức khắc hiểu được suy nghĩ của cô, vẻ mặt anh dịu đi: “Lát nữa mua nhé!”

 

“Vâng.”

 

Hai người vào trung tâm thương mại gần đó, đi bộ từ tầng một lên tầng ba. Di Di mua một bộ quần áo mùa đông và một bộ đồ tình nhân, cô vốn định tự trả tiền bộ đồ tình nhân, vì bộ quần áo mùa đông Chiếu Dã đã trả tiền, nhưng thái độ của Chiếu Dã rất kiên quyết, tuyệt đối không để cô tiêu tiền.

 

“Anh như vậy làm em có cảm giác như đang đi cạnh một đại gia vậy.” Di Di trêu ghẹo.

 

“Được, anh bao nuôi em.” 

 

“Em rất đắt đó, anh có đủ tiền không?”

 

Chiếu Dã nói bậy: “Có lẽ không đủ, mỗi ngày thêm một chút hoạt động thể lực vào ban đêm là được.”

 

“…” Di Di vạch trần anh. “Không phải là anh xé giấy dán của em rồi sao?”

 

Chiếu Dã mặt không đỏ tim không đập: “”Không có.”

 

“Vậy nó tự mọc chân chạy sao?”

 

“Đúng vậy,”

 

Khóe môi Di Di run rẩy: “Thôi bỏ đi, em người rộng lượng không so đo với anh. Đi thôi, anh cũng mua hai bộ quần áo.”

 

“Em chọn cho anh nhé!”

 

Chiếu Dã nhìn khung cảnh Di Di lựa quần áo cho anh thì rất vui. Anh vai rộng lưng hẹp, dáng người còn đẹp hơn người mẫu trong tủ kính, cộng thêm ánh mắt thẩm mỹ của Di Di, rất nhanh lựa được hai bộ.

 

Lúc này Chiếu Dã không thanh toán nữa, hưởng thụ ánh mắt kỳ thị của nhân viên tư vấn. Bọn họ giống như đang nói: Nhìn kìa, người đàn ông ăn cơm mềm. 

 

Di Di trả tiền một cách tiêu sái, quay đầu nói với Chiếu Dã đang cầm túi xách: “Hay là để em bao nuôi anh đi?”

 

Chiếu Dã tâm trạng tốt nên nói giỡn: “Anh không những miễn phí, còn lấy lại.”

 

“Em suy nghĩ thêm.”

 

Chiếu Dã đi dạo cùng Di Di thẳng đến buổi tối, thuận tiện ăn cơm chiều trong đó.

 

Sau khi ăn xong, sức chiến đấu của Di Di không giảm, Chiếu Dã giống như đa số các anh chàng bắt đầu mệt mỏi, vào cửa hàng chuyền thứ nhất làm là tìm ghế dựa, vẻ mặt không có gì hứng thú.

 

Đ ingang qua một cửa hàng nội y, Chiếu Dã đột nhiên đầy sức sống trở lại, nhưng Di Di lập tức đi ngang qua, biểu lộ không có ý muốn đi vào.

 

Chiếu Dã chỉ vào bộ nội y trưng bày trong tủ kính, điên cuồng ám chỉ: “Di Di, màu này rất hợp với em.”

 

Di Di nhìn qua, kiểu dáng màu đen gợi cảm, cô cắt đứt ham muốn của Chiếu Dã: “Em không thích.”

 

“Vậy em thích màu gì?”

 

“Không nói cho anh.”

 

Ngây thơ như một đứa trẻ ba tuổi.

 

Tình yêu làm người ta trở nên trẻ trung, tình yêu làm người ta chìm đắm. Di Di càng mạnh mẽ, Chiếu Dã càng dịu dàng. 

 

Những lúc ở chung đẹp đẽ đó, bọn họ thường nói những chuyện vu vơ cũng không thấy xấu hổ, có lẽ đây đúng là mị lực giữa những người yêu nhau.

 

Trên đường trở về, Di Di tung tăng lôi kéo Chiếu Dã, tràn đầy tươi cười.

 

“Vui như vậy sao?”

 

"Hi hì hi. . ." Di di liếc mắt, hôm nay cô thật sự rất vui, gặp anh Ngạn Kỳ, mua đồ tình nhân với Chiếu Dã, ăn rất nhiều thức ăn ngon.

 

Chiếu Dã vờ như lơ đãng hỏi: “Là vì cậu ta hay vì anh?”

 

“Hả?” Qua vài giây Di Di mới phản ứng được, cô chủ động sà vào lòng anh, dỗ anh: “Tất nhiên là bởi vì anh rồi.”

 

Khóe môi Chiếu Dã hơi nhếch lên.

 

“Ai da Chiếu Dã, anh đừng có thành kiến với anh Ngạn Kỳ, trước kia anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, em và anh ấy lẫn nhau không có tình cảm nam nữ.”

 

“Vậy cũng chưa chắc…” Đàn ông hiểu đàn ông nhất, làm gì có việc giúp đỡ không có lý do.

 

Di Di cố gắng thuyết phục: “Anh ấy là một người rất tốt, hai người quen nhau rồi anh sẽ biết.”

 

Chiếu Dã hừ một tiếng: “Em ít nhắc đến cậu ta đi.” Di Di càng khen Ngạn Kỳ thì Chiếu Dã càng không vừa mắt anh ấy.

 

“Anh là vua giấm Trung Hoa sao?” Di Di không dỗ được Chiếu Dã, trực tiếp dỗi ngược anh: “Em sắp bị anh làm chua chết rồi!”

 

Nghe cách gọi đặc biệt này, Chiếu Dã đã vui lại, cúi người hôn môi cô hai cái, hỏi: “Có chua không?”

 

Di Di vờ tự hỏi, nói: “Chưa có nếm ra.”

 

Chiếu Dã ấn ót Di DI làm nụ hôn sâu hơn, một tay kéo vạt váy cô thăm dò vào, chạm đến tất chân của Di Di.

 

“Ngô ngô…” Di Di giãy dụa né tránh, chân tay hai bên đều bị Chiếu Dã kẹp lại.

 

“Có chua không?” Chiếu Dã khều khe hở giữa bắp đùi cô qua lớp vải dệt mỏng manh, khàn giọng hỏi cô.

 

Di Di khó chịu đến khép lại hai chân, cầm bàn tay anh lại, thở hổn hển đập vào ngực Chiếu Dã, đấu với anh tới cùng: “Chua…”

 

“Ừ.” Tay Chiếu Dã di chuyển lên trên, kéo rìa tất chân và quần lót như muốn cởi ra, Di Di vội vàng sửa miệng nhận sai: “Không chua, không chua… Em sai rồi, anh Chiếu Dã.”

 

Tiếng gọi anh này làm Chiếu Dã dễ chịu, cuối cùng cũng buông tha cho Di Di.

 

Hai người trở lại khu Kim Hoa, Chiếu Dã không rảnh tay, Di Di mở cửa.

 

Di Di đi phía trước thì thào hát, khi đi ngang qua lầu hai cô dừng lại có chút không hiểu.

 

“Chiếu Dã.” Di Di nhìn cánh cửa lầu hai đóng chặt: “Jack dọn đi rồi sao?”

 

“Em quản cậu ta làm gì?”

 

“Em chỉ là cảm thấy rất lâu rồi không thấy anh ta.”

 

Chiếu Dã nghĩ: “Tháng sau có trận đấu, có thể là trở về huấn luyện rồi.”

 

Di Di a một tiếng, tiếp tục lên lầu. Sau khi về nhà, Di Di phân loại đồ mua về một chút, đuổi Chiếu Dã ra ngoài.

 

Chiếu Dã nào nghe lời như vậy, vòng tay qua gáy Di Di cúi đầu hôn cô. 

 

Di Di bị bắt hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt của anh chui vào ngay, hút hết không khí trong miệng cô.

 

Không biết ai đã ngã cái túi trên mặt đất, Di Di phân tâm nghĩ bộ quần áo đáng thương đó. 

 

Chờ cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện không biết khi nào Chiếu Dã đã kéo khóa kéo sau lưng cô xuống.

 

Váy sắp rớt ra, một mảng lớn da thịt trắng như tuyết ngập tràn trong mắt của Chiếu Dã.

 

Phía sau lưng bị lạnh, Di Di chỉ có thể giữ vạt váy trước ngực không cho nó rơi xuống. 

 

Bàn tay của Chiếu Dã chu du trên lưng cô, truyền đến từng đợt ấm áp. 

 

Anh dùng răng nanh cắn đầu vai Di Di, gỡ bỏ đai an toàn đó xuống, rồi cười nói: “Thì ra em thích màu trắng, Di Di thật tinh khiết, anh rất thịch.”

 

Mặt Di Di nóng lên, muốn giơ tay đánh anh.

 

Tay cô vừa nhấc lên, cảnh xuân trước ngực lộ ra, Chiếu Dã giở trò xấu từ đó, váy của Di DI hoàn toàn rơi khỏi.

 

Đôi gò bồng đảo cao vút, được vây giữa áo lót trắng tinh, giống như mây trắng trên núi tuyết, đẹp đến nao lòng.

 

Khe rãnh sâu hun hút như đáy cốc đen, cất dấu sự hấp dẫn trí mạng trong bóng tối đó.

 

Chiếu Dã bế Di Di lên, ngựa quen đường cũ đi về phòng củ của cô, mở đèn ở mức sáng nhất.

 

“Chiếu Dã…” Ánh sáng mạnh như vậy, so lên cũng thua ánh mắt cháy bỏng của Chiếu Dã, Di Di hận không thể lập tức trốn đi.

 

Chiếu Dã cười nặng nề, vùi đầu vào ngực cô, đầu lưỡi anh chui vào khe ngực, bị gò núi đẫy đà hai bên lấp kín, dồn ép.

 

Chê áo ngực của cô vướng víu, anh đẩy lên thô bạo, tay xoa xoa nắn hai bên vào trong, làm hiện lên khe rãnh càng sâu.

 

Anh liếm rồi cắn, ăn đến quên lối về.

 

Chưa đến một phút đồng hồ, trước ngực Di Di tràn đầy nước miếng của anh.

 

“Chiếu Dã…”

 

Làm sao lại thành thế này?... Vừa nãy hai người còn ăn mặc chỉnh chu lại trần trụi dính vào nhau. Chiếu Dã luôn có các loại biện pháp để Di Di đầu hàng.

 

Di Di nắm tóc anh, nói một cách lúng túng: “Nhẹ chút, anh cắn em đau.”

 

Chiếu Dã ngẩng đầu, đè lên người DI DI, thấp giọng nói: “Di Di, anh đợi em nhiều nhất ba ngày nữa.”

 

Ba ngày, là cực hạn nhẫn nại của anh.

 

Mặt Di Di đỏ như máu, giả ngu lừa gạt: “Cái gì chứ?...”

 

“Chúng ta giao hợp chính là chuyện đẹp nhất trên thế giới này.”

 

Di Di: “…”

 

Sao anh có thể nói chuyện này một cách đường hoàng như thế! Di Di chỉ nghĩ đến một chút thì xấu hổ không chịu được.

 

“Em…” Di Di nói lắp bắp “Em… em sợ đau…”

 

Chiếu Dã hôn tóc cô: “Đừng sợ, em sẽ thích thôi.”

 

Di Di liếc nhìn đũng quần căng phồng của anh, ngẩng đầu lên lui về làm rùa: “Để sau nói, để sau nói…”

 

“Ba ngày.” Chiếu Dã không cho con đường thứ hai.

 

“Oh…” Di Di đồng ý qua quýt: “Vậy giờ anh còn không về.”

 

Chiếu Dã cười cười, biến thành hình dáng sói nhỏ mà Di Di thích nhất, tỏ ra vô hại khom đầu.

 

Da…

 

Lòng Di Di tức khắc bị hòa tan: “Được rồi, cho anh ngủ thêm một đêm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui