Chiếu Dã mở đèn to trong phòng lên, Di Di van nài anh tắt đi, đổi sang đèn ngủ mờ mờ.
Rèm cửa sổ khép hờ, ánh trăng óng ánh giống như một chú bướm bạc đang bay, vừa hay đậu trên người Di Di.
Trong sáng, thánh khiết, ngây thơ.
Càng xa xôi mà không thể xâm phạm, càng kích thích ham muốn muốn phá hủy của Chiếu Dã.
Cởi dây buộc tóc của cô ra, Chiếu Dã đè lên bắt nạt người, hôn trên mái tóc đang xõa ra của cô.
Chóp mũi ngửi được một mùi hương thơm ngót, Chiếu Dã khó nhịn xoa nắn bầu sữa, để sát vào, cắn mút, đầu gối tách đùi cô ra.
"Em cũng sờ anh đi." Anh ậm ờ nói.
Toàn bộ sự chú ý của Di Di đổ dồn về hai bầu ngực, sao nghĩ đến điều ấy?
Nghe vậy, cô mới chậm rãi nâng cánh tay, đặt trên tấm lưng dày rộng của Chiếu Dã.
Một tay Chiếu Dã giữ chặt eo cô, một tay đi về nơi lầy lội, đẩy âm thần ra, ngón cái bất ngờ đè xuống hoa hoạch, làm Di Di rên rỉ như mèo kêu.
"Bé cưng, phải sờ như vậy chứ, hiểu chưa?"
"... Hiểu, hiểu rồi."
Di Di lắp bắp đáp.
Hạ quyết tâm, cô đánh bạo đi về phía dương vật nóng bỏng, bao chặt lấy đỉnh chóp, chất dịch dinh dính ẩm ướt trên quy đầu chảy xuống trong tay cô.
Chiếu Dã chỉnh lại tư thế để cô có thể chạm tới một cách dễ dàng, yên lặng chờ đợi động tác của cô.
Ánh sáng u ám mờ mờ tạo nên bầu không khí vừa mập mờ vừa kiều diễm. Anh nặng như một ngọn núi, còn thứ ấy hùng vĩ tựa sơn.
Di Di nắm lấy chiếc gậy dài hùng vĩ, nó lập tức nảy lên. Cô sợ hãi bỏ tay ra, rồi lại hoảng loạn nắm chặt lại.
Yết hầu Chiếu Dã lăn một vòng, anh kìm nén không lên tiếng.
Anh duỗi cánh tay dài, tìm kiếm vực sâu của cô, ngón trỏ lần vào trong cửa huyệt thấm ướt, khẽ nói: "Chuyển động đi."
Di Di không có tài năng thiên bẩm trong chuyện này, nhưng cô nghe lời. Anh nói gì, cô sẽ làm nấy.
Không cần kỹ xảo, chỉ cần dùng bàn tay nhỏ mềm mại tùy ý tuốt lên xuống đã đủ làm Chiếu Dã đầu hàng.
Nhưng Chiếu Dã không muốn tước vũ khí một cách dễ dàng, ngón tay ra vào huyệt nhỏ cùng với nhịp điệu tay cô.
"Ư ư..." Di Di khó chịu quên động tác, lại bị Chiếu Dã cầm tay tiếp tục làm.
Chiếu Dã thêm một ngón tay, hai tay vì một mục đích khuếch trương giúp cô, đợi đến khi nước bôi trơn nhỏ đầy drap giường, anh cảm thấy cũng đến lúc rồi.
Nhanh chóng ma sát thêm hai lần khiến gậy thịt càng cứng, anh co đùi cô lên, nhắm ngay vị trí.
Anh nói: "Anh sắp vào đây."
Đỡ vật cứng cọ xát nơi cửa huyệt, ngón tay day hạt đậu nhỏ nhạy cảm. Trong khoảnh khắc cô khẽ thở dốc, Chiếu Dã đi vào.
"A..."
"Hí..."
Hai người cùng lên tiếng.
Di Di rên lên vì đau.
Chiếu Dã rên vì thích.
Cô rất chặt, không chứa được cây gậy thô to. Vách thịt bốn phía điên cuồng đè ép, hút cắn vật cứng của anh. Chỉ mới tiến vào, đỉnh chóp đã rơi vào tình trạng khó đi vì chật.
Chiếu Dã thử đẩy vào trong một xen-ti-mét, Di Di sợ hãi kêu lên: "Đau, đau chết em rồi..."
Chiếu Dã toát mồ hôi, cô sắp kẹp mất mạng anh rồi.
"Di Di, em phải thả lỏng một chút." Yết hầu Chiếu Dã khàn khàn, anh bẻ huyệt cô sang hai bên.
Lớp thịt mềm màu hồng nhạt bao bọc lấy dương vật thâm đen. Bị cảnh tượng kích thích thị giác mãnh liệt tập kích, Chiếu Dã không nhịn được, lại đẩy vào trong đôi chút.
"Đau..." Di Di như bị búa bổ, vỡ thành hai mảnh. Cô đau đến nỗi ứa nước mắt sinh lý, bắt đầu muốn lùi bước.
"Hu hu hu, em không được đâu... Anh đừng vào nữa..."
"Em có thể làm được." Chiếu Dã cúi đầu hôn nước mắt cô, hành động đó tác động đến thân dưới, Di Di càng khóc to hơn.
"Anh bắt nạt em, ghét anh nhất, anh to như thế làm gì..." Di Di nức nở lên án: "Đau chết mất, anh rút ra ngoài..."
Thân dưới Chiếu Dã cũng sinh đau vì bị cấm cản, nhưng phần đau anh vẫn thấy thỏa mãn khi tiến vào trong cô.
Anh xoa vòng quanh hạt đậu nhỏ, đẩy cả cây vào trong dựa trên chất lỏng ào ào tràn ra, dỗ Di Di: "Nhịn một chút, nhịn một chút."
"A..."
Anh đi vào toàn bộ...
Di Di cảm thấy hành lang sắp bị anh đẩy xuyên thủng, vừa đau vừa tủi, cơ thể và tâm lý đều sắp không chịu đựng được.
Chuyện này không giống như cô đã mơ.
Chuyện này không giống như anh đã nói.
Mắt rưng rưng, cô nức nở nói: "Hu hu hu, chia tay đi, kích cỡ của chúng ta không tương xứng."
Một cơn gió mạnh thổi qua, gào thét thổi vào khe hở cửa ban công, rèm cửa sổ đung đưa lên xuống.
Chiếu Dã bất động, mắt tối sầm, mãi một lúc sau, anh mới hé miệng nói:
"Di Di, ngoại trừ chuyện này, em nói gì cũng được."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Di Di nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của anh. Cô ý thức được mình lỡ lời rồi.
"Em không có ý đấy..." Di Di giải thích, nhưng vẫn không nhịn được mà khóc nức nở, cô khóc nấc lên.
"Em đau lắm, thật đấy, làm gì có, làm gì có ai dài như anh."
Chiếu Dã nói: "Em khẩn trương quá thôi."
"Em không thả lỏng nổi mà..."
"Em có thể."
Giọng nói trầm tĩnh của Chiếu Dã làm Di Di tạm thời yên ổn lại. Anh nhìn cô chằm chằm, nói: "Nhìn anh."
Hàng mi hơi chớp, đôi mắt đẫm lệ của Di Di nhìn chằm chằm Chiếu Dã trong mông lung.
Anh xoa eo Di Di, kén nơi lòng ngón tay lướt qua da thịt cô giống như một kiểu an ủi.
"Hít sâu." Chiếu Dã chậm rãi nhích ra một đoạn.
Di Di cau mày kêu rên, hít sâu một hơi, kiên cường đợi đến khi cơn đau đi qua.
Chiếu Dã khen: "Giỏi quá, bé cưng."
Lập tức thẳng lưng đẩy vào.
"Ức..."
Drap giường ướt đẫm, cửa huyệt rộng mở bị anh chặn kín, chỉ có thể ứa ra một ít chất lỏng trong biên độ nhỏ khi ra vào òm ọp.
Chiếu Dã rút ra cắm vào một cách nhẹ nhàng. Đợi đến khi cơ thể cô không còn gồng cứng, chờ đến khi luồng nhiệt trào ra bao phủ lấy anh, đợi đến khi cuối cùng cô khẽ rên một tiếng đầy yêu kiều vì sướng.
Anh cúi người hôn môi Di Di, thì thầm bên tai cô: "Anh yêu em."
Di Di ngơ ngẩn, sắc đỏ lan tràn, rực rỡ hơn bất cứ ráng mây đỏ nào.
Bất thình lình, một quả cầu trắng mọc ra trên xương đuôi, hưng phấn vẫy vẫy.
Chiếu Dã híp mắt, lòng bàn tay nắm lấy cái đuôi ngắn ngủi của cô. Đây là nơi dấy lên dục vọng của anh lúc đầu, cũng là nguồn nhiệt lòng anh, ngọn lửa trong giấc mơ của anh.
"Em bắt đầu thấy thích rồi, đúng không?" Giọng Chiếu Dã đầy ý cười, anh rút ra một đoạn rồi bất ngờ đẩy vào.
"Ừ..." Di Di như rên rỉ, như trả lời lại anh.
Chiếu Dã chọc thật mạnh từng nhát từng nhát, sờ vào vết nước trên bắp đùi cô, rồi cố ý nắm lấy đuôi lông, làm ướt nhẹp chiếc đuôi vô cùng đáng yêu đó.
Di Di muốn khóc, nhưng không phải khóc vì đau đớn. Cô như bị vô số con kiến cắn, đuôi và thân dưới nhạy cảm của cô đều nằm trong tay anh, còn cô lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không có vật đỡ nào.
Chiếu Dã thoải mái mà đưa đẩy. Có lần, anh húc vào điểm nào đó trong cô, cảm giác tê dại truyền từ lưng đến đỉnh đầu khiến Di Di suýt trượt chân ngã xuống.
"Đừng, đừng chạm vào nơi đó..." Di Di run rẩy nói.
Chiếu Dã rất chú ý đến phản ứng cơ thể của cô, đương nhiên anh cũng chú ý tới phản ứng mãnh liệt của cô.
Nhưng anh giả ngu: "Nơi nào?"
Dứt lời, anh ác độc đâm mạnh về hướng đó, liên tục ma sát vào nơi ấy.
Di Di căn bản không kịp phản ứng, thủy triều ùn ùn trào dâng, ý thức cô trở nên hơi mê loạn, giọng nói êm dịu mà ma mị vô cùng quyến rũ.