Chiếu Dã tắt đèn, xung quanh trở về với bóng tối.
Chỉ còn ánh trăng bạc với ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ chiếu lên người họ, trông như được phủ thêm một thước lụa mỏng.
Di Di giống như vừa lặn xuống nước, chỗ nào trên người cũng ướt dính, chỗ nào trên người cũng cạn kiệt sức lực. Cô lười biếng dựa vào Chiếu Dã.
"Chiếu Dã..."
Đêm nay, cô đã gọi tên anh vô số lần, nhưng đến giờ, lòng anh vẫn rung động.
"Ừ."
"Giường… giường sập rồi." Cô nói một câu vô cùng thừa thãi, không quen nhìn ván giường đã sập, bên trên toàn là dấu vết bị vỡ vụn.
Thật khó có thể tưởng tượng, vậy mà họ lại làm đến nông nỗi này.
Di Di quẫn bách quay mặt đi: "Đều tại anh, giờ còn ngủ thế nào nữa?"
Chiếu Dã lấy một chiếc thảm lông may mắn còn sống sót, trùm lên người Di Di, bế ngang cô lên một cách dễ dàng.
Di Di cảm thấy mình giống như một chú sâu bướm, cố gắng giương cánh nhỏ ôm lấy cổ Chiếu Dã.
Chiếu Dã đưa một tay ra mở cửa.
Gió mát trong đêm thu thổi vào mặt. Từ đây, họ có thể nhìn thấy ở phía xa xa, sương trắng ngưng kết trên mặt cỏ, đọng lại thành hạt sương, phản chiếu bóng trăng đu đưa.
Chiếu Dã không lạnh, anh hài lòng hứng gió, để hơi lạnh giảm bớt cái khô nóng trong người.
Song, vẫn còn một cách khác giúp giảm bớt khô nóng.
Chiếu Dã tùy tay đóng cửa, tung người nhảy lên, đi vào lãnh địa của mình.
Anh thả Di Di xuống, bật chiếc đèn mà Di Di yêu thích lên.
"Wow!" Đây là lần đầu tiên Di Di vào trong phòng ngủ của anh. Cô tò mò quan sát khắp nơi.
Giường lớn rộng rãi, mềm hơn cả giường cô. Phong cách tối giản, thể hiện khí chất chỉ thuộc về anh. Trong phòng còn có một nhà vệ sinh, tiện lợi hơn phòng của cô nhiều...
Di Di bọc thảm lông lăn hai vòng: "Giường của anh lớn thật đấy."
"Nếu em thích thì có thể ngủ lại đây hàng ngày."
"Khụ khụ..." Di Di còn nhớ rõ anh đã xin xỏ mình "ở chung" biết bao nhiêu lần. Cô giả vờ ho khan không nghe thấy, nói sang chuyện khác: "Em đi tắm trước."
Cô ôm thảm nhỏ chạy vào nhà vệ sinh, lại bị Chiếu Dã giữ chặt lấy.
"Để một lúc nữa tắm chung, làm xong trước đã." Chiếu Dã lột chiếc thảm nọ ra, khóa gô cơ thể vùng vẫy như cá đang bơi của Di Di.
Trong lúc làm càn hôn lấy cô, anh thoáng nghe thấy giọng nói mơ hồ của Di Di: "Còn nữa à..."
"Thêm một lần nữa." Chiếu Dã tỉ mỉ liếm viền tai cô, hà hơi vào cổ cô. Chẳng bao lâu sau, người Di Di đã mềm oặt, tim bắt đầu đập dồn dập.
Lúc này, cô vô cùng phối hợp, thậm chí còn vuốt ve dọc theo đường cong cơ bắp anh, ngón tay phác họa từng khối cơ bụng rõ ràng.
Nội tâm Di Di không được bình tĩnh như bề ngoài. Cô muốn hét thật lớn, cô muốn chảy máu mũi...
Lòng bàn tay nóng bỏng thấm ướt một lớp mồ hôi, Di Di thấy hơi khó chịu, nhưng cô không muốn rụt tay về.
"Muốn sờ cũng đừng nhịn." Không chỉ nhìn thấu cô, Chiếu Dã còn nói thẳng ra, xoa bóp hai cục bột trắng giống như đang làm mẫu.
Di Di ngượng ngùng đánh anh: "Ai thèm sờ soạng."
Chiếu Dã cười, hôn cô, giọng vừa ngả ngớn vừa nghiêm túc: "Trước mặt anh, em không cần nhẫn nhịn bất cứ điều gì."
Di Di giận anh vì biết rõ cô hay thẹn còn trắng trợn như vậy. Rắp tâm phản kích, cô nắm giữ vật thô cứng, hơi thở thơm như hoa lan, khiêu khích: "Thế còn anh, anh đang nhẫn nhịn à?"
Chiếu Dã khựng ra một lúc, anh hạ giọng nói: "Nếu anh không nhịn thì ngày mai em đừng hòng xuống giường."
Di Di bỗng cảm giác được cây gậy dài trong tay dần dần bành to, tiết ra chất dính tình mê. Theo bản năng, cô nhận thấy được ánh mắt nguy hiểm của Chiếu Dã, lưng ớn lạnh.
Cô biết anh đang nói thật.
Di Di chỉ giả vờ dũng cảm vậy thôi, cô buông tay, nhận mình hèn: "Em sai rồi."
Cô cúi đầu ngay ngắn. Thấy vậy, Chiếu Dã bật cười đầy bất đắc dĩ. Anh tách đùi cô ra, mím môi lại, đầu lưỡi liếm mút trên dưới.
Giọng anh vang lên từ chỗ hoa tâm: "Trêu em thôi, anh thương em còn không kịp."
Di Di gần như ngồi trên mặt anh. Cô muốn nhích người về sau, lại bị Chiếu Dã mút, không thể động đậy.
Ngón tay Chiếu Dã mò vào kiểm tra, anh lẩm bẩm: "Có lẽ đủ ướt rồi đấy."
Anh chầm chậm đâm vào, chỉ mới một lúc mà nơi ấy của cô lại chặt không thể tả, Chiếu Dã gian nan nhích từng chút.
"Đau không?" Thấy cô nhíu mày, Chiếu Dã hỏi với vẻ quan tâm.
"Hơi hơi, tạm được..." Di Di cầm gối lót ở sau lưng, nhỏ giọng nói: "Anh khẽ thôi."
Đường đi chật hẹp ấm áp bao bọc lấy anh, vừa đập vào trong cùng, Chiếu Dã không khỏi than thở một tiếng.
"Ăn hết rồi." Anh dỗ dành người trong lòng: "Di Di giỏi quá."
Di Di cũng không biết mình chứa được anh bằng cách nào, chỉ biết ngay từ khi anh hành động, cô bắt đầu rên rỉ mà không dừng lại được.
Gậy thịt ướt sũng nhanh chóng ra vào, Chiếu Dã thay đổi tư thế, anh nâng một chân cô lên, đẩy vào theo góc chéo.
"A ư..."
Mỗi lần thứ ấy ập vào, hô hấp của cô đều run lên theo. Dần dần, Chiếu Dã nắm được quy luật, dù thế nào anh cũng có thể tìm đúng điểm kích thích của cô.
"Em kẹp vào một chút." Chiếu Dã đưa ra yêu cầu mới.
Trong thoáng chốc, Di Di nghe không rõ: "Kẹp... kẹp thế nào?"
"Em biết mà."
Chiếu Dã tập kích bất ngờ, người Di Di run bắn lên, cô dùng sức rụt tiểu huyệt vào.
Chiếu Dã sướng ngất trời.
Anh đè cô "tập luyện" mấy trăm lần, đổi các góc đa dạng từ phía trước đến phía sau,...
Trên da thịt trắng nõn của Di Di đều là dấu véo, hôn, quỳ đỏ rực chồng chất do anh để lại. Nước đọng lốm đốm, hỏng giọng mất tiếng.
Khi Chiếu Dã gầm nhẹ rồi bắn ra, Di Di đã mệt mỏi cạn kiệt nằm xụi lơ trên giường. Ấy vậy mà Chiếu Dã còn không chịu rút ra, anh thỏa mãn kề sát người cô, nhích cái một cái một.
Di Di cảm giác người sắp gãy xương, toàn thân chua xót đau đớn: "Không phải đã bảo khẽ thôi à? Anh lừa em..."
Chiếu Dã hôn lên tóc cô, nói: "Anh chưa đồng ý mà."
Anh mới gian xảo làm sao.
Di Di không tài nào cãi lại được.
Chiếu Dã ôm cô vào nhà vệ sinh, lần mò mở vòi hoa sen ra, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp.
Nước ấm xối lên cơ thể hai người. Di Di không muốn động đậy, nhờ Chiếu Dã hỗ trợ tắm rửa.
Kì kì cọ cọ, cô bị đẩy lên bồn rửa tay lạnh lẽo. Trước mặt cô, Chiếu Dã khẽ cười, nói: "Một lần cuối cùng."
"..." Di Di chửi ầm lên: "Dê xồm chết tiết!"
Sau khi họ làm xong, mặt trời đã ló rạng phía chân trời.