Kề Bên Sói



Không biết đã ngủ được bao lâu, Di Di tỉnh dậy trong sự mệt mỏi, cô nhấc mí mắt lên, nhìn trần nhà xa lạ.

 

"Ách."

 

Đầu cô đau như muốn nứt ra, đoạn ký ức hoang đường đêm qua tiến vào trong não cô.

 

"Chào buổi sáng."

 

Chiếu Dã nghe thấy tiếng động, đi vào nhà, chào cô.

 

Di Di vừa xấu hổ vừa giận dỗi, cô chui vào trong ổ chăn, nghẹn vài giây mới nhớ tới việc chính: "... Mấy giờ rồi?"

 

Vừa phát ra âm thanh, cô thấy hoảng sợ, giọng nói khàn đến mức không giống giọng của cô.

 

Chiếu Dã nhìn đồng hồ: "Mười hai giờ rưỡi."

 

"A?"

 

Tay chân Di Di luống cuống, tìm một thứ gì đó.

 

Chiếu Dã nhắc nhở: "Điện thoại ở trên đầu giường."

 

"Ồ."

 

Di Di không có thời gian để nghĩ tới chuyện vì sao di động lại nằm ở chỗ đó.

 

Vừa mở di động lên, cô đã thấy mười mấy tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ.

 

Cô đang muốn gọi lại thì Chiếu Dã ngăn cản cô: "Anh nghe rồi."

 

"Anh nói cái gì. . . ?"

 

Di Di nhìn anh ngơ ngác.

 

"Anh nói là em bị bệnh."

 

Di Di yên tâm, may là anh không nói lung tung. . . Cô trả lời những tin nhắn hỏi thăm ân cần, bảo Tiểu Khả trông coi cửa hàng trước, ngày mai cô sẽ đến, về phần những vấn đề mập mờ mà Tiểu Khả hỏi, cô không đọc.

 

"Uống miếng nước."

 

Chiếu Dã bưng một chiếc ly thủy tinh tới.

 

Di Di liếm đôi môi khô khốc, sau đó uống một ngụm nước từ tay anh.

 

Chiếu Dã mỉm cười, anh nói: "Anh để quần áo của em vào hai cái ngăn tủ đằng kia, sữa rửa mặt để ở trong nhà vệ sinh."

 

Di Di cứng đờ, cô trợn tròn hai mắt.

 

"Xuống giường, ăn cơm đi."

 

Chiếu Dã xoa tóc cô.

 

Di Di rửa mặt, mặc quần áo, cô kinh ngạc khi phát hiện ra rằng ngoại trừ quần áo xuân hạ ra, Chiếu Dã đã đem tất cả tới đây, thậm chí cả nội y, quần lót cũng có đủ.

 

". . ."

 

Di Di hùng hổ, đi tìm Chiếu Dã để tính sổ, nhưng đứng trước một bàn thức ăn ngon, bụng cô lại kêu ‘ùng ục’.

 

Thôi bỏ đi, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đợi lát nữa rồi nói sau.

 

Cô ăn uống thoải mái, ăn rất ngon miệng, dần dần cô nhận ra ngoại trừ đau đầu thì cơ thể không có một chút đau nhức gì như tối qua, cô vẫn là một Di Di có sức sống tràn đầy.

 

Cô quan sát Chiếu Dã, trong lúc ngủ mơ màng, cô cảm giác được Chiếu Dã đang liếm những vết thương của cô.

 

"Nhìn anh làm gì?"

 

Chiếu Dã hỏi.

 

"Không có gì."

 

Di Di và cơm vào miệng: "Chiều nay anh có rảnh không?"

 

"Có."

 

Vào giờ phút này, lúc nào Chiếu Dã cũng muốn vẫy đuôi.

 

"Vậy đi mua một chiếc giường với em đi."

 

"Không đi."

 

"Anh phá hư giường của em, anh không đền cho em à?"

 

Chiếu Dã ăn một miếng canh, nói bâng quơ: "Anh bán mình trả nợ."

 

"Cút đi."

 

Chiếu Dã không đi cùng cô, Di Di cũng không muốn đi một mình, đến ba giờ chiều, cô không ngồi yên nổi nữa, chạy tới tiếp nhận công việc của Tiểu Khả.

 

Đối mặt với một trăm câu hỏi hóng chuyện của Tiểu Khả, Di Di lại hối hận vì đã đến cửa hàng.

 

"Buông tha cho chị đi, Tiểu Khả, ngày mai cho em nghỉ có lương."

 

Tiểu Khả cười ‘hì hì’: "Chị Di Di, bọn chị ở bên nhau đúng không, vì sao anh Chiếu Dã lại nghe điện thoại, anh chị đã đi tới bước nào rồi?"

 

"Em mau tan làm đi, chị cho nghỉ."

 

"Vâng ạ!"

 

Cuối cùng cũng tiễn được vị tổ tông này đi rồi.

 

Buổi chiều, Chiếu Dã tới đón cô.

 

Cùng nhau đi mua đồ về nấu cơm là cam kết mỗi ngày của bọn họ, đây là thời điểm mà Di Di thích nhất, nắm tay nhau, hóng gió thổi, có những lúc nhìn thấy hoàng hôn, cô sẽ tựa vào vai anh xem mặt trời lặn, anh sẽ quay đầu lại cười với cô.

 

Giống hệt với tương lai tươi đẹp mà cô từng dự đoán.

 

Chiếu Dã là người bạn đời lý tưởng của cô.

 

Ngoại trừ buổi tối. . .

 

Di Di đổ mồ hôi hột.

 

Di Di sợ cách thức làm tình như mưa rền gió dữ của anh.

 

Hôm nay, nấu cơm ở nhà Chiếu Dã, bởi vì Di Di không muốn quay về nhà cô, chủ yếu là vì cô không muốn nhìn chiếc giường đã sụp kia.

 

Cô rửa tay, thái đồ ăn, Chiếu Dã bỗng nhiên hít mũi.

 

"Thái trúng tay à?"

 

"Đâu có."

 

"Có thấy đau ở đâu không?"

 

Chiếu Dã kê sát mũi lại ngửi, rõ ràng anh đã kiểm tra hết tất cả những vết thương trên người cô rồi mà.

 

"Không mà."

 

Di Di cảm thấy anh bỗng trở nên kỳ lạ, Di Di nắm lấy đầu tóc càng cúi càng thấp của anh: "Anh là chó à, ngửi cái gì vậy?"

 

Chiếu Dã nghiêm mặt lại, nói với cô một cách nghiêm túc: "Có mùi máu, em bị thương rồi."

 

"A?"

 

Chiếu Dã vừa nói như vậy, Di Di kích động, cô sờ khắp người, nhiều lắm là đầu gối bầm tím, những chỗ khác đã khỏi lâu rồi.

 

"Em biết rồi. . ."

 

Di Di đưa dao cho Chiếu Dã: "Anh thái trước đi."

 

Cô chạy vào nhà vệ sinh, quả nhiên trong quần lót có vết máu.

 

Cô ngồi trên bồn cầu, tự hỏi nhân sinh, tiếng Chiếu Dã vang lên ngoài cửa: "Di Di, em làm sao vậy?"

 

"Đừng đi vào. . ."

 

Di Di vội vàng ngăn cản: "Em không sao."

 

Kinh nguyệt của cô vẫn luôn không chính xác, có khi là nửa năm, có khi là hai tháng. Những năm cô vẫn còn là con thỏ thì cô sẽ không có kinh nguyệt, vậy nên Di Di không coi trọng chuyện này.

 

Kéo rê thêm vài phút nữa, Di Di mở cửa đi ra ngoài, Chiếu Dã không thái đồ ăn, anh chán nản chờ cô ra.

 

"Rốt cuộc là sao vậy?"

 

Chiếu Dã có chút hung dữ.

 

"Thì. . ."

 

Di Di chọt ngón tay vào nhau: "Chính là cái mà mỗi tháng con gái đều sẽ có đó, nhưng mà của em không có quy luật."

 

Chiếu Dã cau mày, anh không phải là một thằng nhóc, anh hiểu Di Di đang nhắc tới cái gì.

 

"Em cũng có à?"

 

"Bây giờ em là người, tất nhiên là sẽ có rồi."

 

Chiếu Dã chửi thầm một câu.

 

"Anh đừng mất hứng."

 

Di Di nghĩ đến chuyện tối nay anh không thể làm bậy, cô nói nhỏ: "Sau này còn có thể mà. . ."

 

"Không mất hứng."

 

Sắc mặt Chiếu Dã đã dịu đi, anh hôn xin lỗi cô.

 

Bỗng nhiên anh nghĩ tới chuyện đêm qua không mang bao cao su.

 

Chiếu Dã chưa bao giờ lo lắng về vấn đề này, anh hiển nhiên cho rằng sói và thỏ cách ly sinh sản, sẽ không thể thụ tinh được.

 

Nhưng anh không ngờ rằng, bây giờ bọn họ là người, lỡ như không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ hận bản thân tới chết.

 

Chiếu Dã không muốn có con, anh có Di Di là đủ rồi.

 

Hơn nữa, ai mà biết được bọn họ sẽ sinh ra giống loài gì?

 

Nghĩ lại cũng thấy sợ.

 

"Anh có thể làm được gì cho em?"

 

Chiếu Dã hơi áy náy.

 

"Làm gì là làm gì?"

 

Di Di ngơ ngác.

 

Chiếu Dã nhấn mạnh lại một lần nữa.

 

Di Di lắp ba lắp bắp: "Mua… mua băng vệ sinh giúp em? Em dùng hết băng vệ sinh rồi."

 

"Em ngồi xuống đi, anh đi là được rồi."

 

"Chiếu Dã, anh không sao chứ?"

 

Di Di sờ trán anh, không sốt mà.

 

"Đừng hỏi nữa, để anh đi mua đi."

 

Chiếu Dã cọ vào cổ Di Di, giống như một con chó lớn đang làm nũng, Di Di cười khanh khách: "Anh đi đi, em đâu có cản anh đâu."

 

"Vậy em nấu đồ ăn nha, anh đi nhanh về nhanh ha."

 

Chiếu Dã mang giày, đứng ở cửa, nói với Di Di: "Để anh về nấu, em không được đụng vào cái gì cả."

 

Di Di nhìn dáng vẻ nghiêm trang của anh, cô nhịn không được, nhếch môi: "Được, được rồi."

 

Anh cứ làm quá lên giống như là cô đã mang thai rồi vậy.

 

Di Di che miệng cười trộm.

 

Cô lướt di động được một lát thì Chiếu Dã đã quay trở lại.

 

"Nhanh vậy sao?"

 

Chiếu Dã tay không vào nhà: "Anh quên hỏi em là em dùng nhãn hiệu gì?"

 

Di Di sắp bị anh làm cho cười chết, nhưng cô không dám thể hiện quá mức: "Anh nhắn tin hỏi em là được rồi, mắc gì phải quay về nhà một chuyến?"

 

Hiển nhiên là Chiếu Dã đã quên bén việc này, anh ngây thơ cho rằng chạy sẽ nhanh hơn.

 

Di Di báo tên hai loại: "Nếu như không có thì loại khác cũng được. Còn nữa, em muốn mặt bông, không muốn mặt lưới đâu, phải mua cả ban đêm và ban ngày nữa, còn lớp lót bảo vệ, anh xem rồi mua đi."

 

Cô nói một tràng yêu cầu dài, Chiếu Dã gật đầu, anh nói: "Được."

 

Vài phút sau, Chiếu Dã mua đồ về, cầm theo một bao ni-long to.

 

Di Di mở ra xem, phần lớn đều hợp với yêu cầu của cô, nhưng có một cái cá biệt kỳ quái tới mức quá đáng.

 

"Chiếu Dã, đây là cái gì?" Di Di lôi một bao tã em bé ra.

 

"Mua nhầm. . ."

 

"Vậy còn cái này?"

 

Di Di lôi năm, sáu hộp bao cao su ra.

 

"Dùng với em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui