Mặt Di Di nóng lên, cô nhìn thoáng qua bao bì, cái gì mà siêu mỏng, cái gì mà trơn nhẵn, về phần số đo, cô không dám nhìn kỹ, cô giơ tay như hoa lan chỉ vào túi ni lông.
“Vì sao phải dùng cái này, chúng ta sẽ sinh em bé phải không?” Di Di cũng nghĩ tới chuyện này.
Chiếu Dã trả lời là không được.
Anh sống được lâu, nhưng phần lớn thời gian đều là sống một mình, chưa từng nghe những đồng loại khác làm như thế nào, có thể tránh thai được hay không, có thể mang thai được hay không, có thể sinh ra đời kế tiếp hay không, hay nhắc tới đời sau có hình dạng như thế nào.
Tất cả mọi thứ, anh đều không biết.
Vì để đảm bảo, anh mua trước để dự phòng.
Chiếu Dã nhớ tới một người, anh nói với Di Di: “Em đợi anh một lát, anh gọi một cuộc điện thoại.”
Anh gọi cho hươu sao, hươu sao nhận điện thoại của anh một cách vui vẻ, nói là thương thế của con ma men kia đã lành hơn phân nửa rồi.
Chiếu Dã không quan tâm đến việc này, anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Tôi và Di Di sẽ có em bé sao?”
Hươu sao bị anh hỏi sặc: “Cậu muốn có em bé sao?”
Anh ấy không tiếp thu được việc Chiếu Dã thích em bé.
“Không muốn.”
Chiếu Dã đổi cách hỏi: “Tôi cần mang bao cao su không?”
Hươu sao lại bị sặc, anh ấy đã hiểu đại khái ý đồ Chiếu Dã gọi điện đến.
Anh ấy nói một cách từ tốn: “Tôi nói với cậu như này, từng có một con mèo ở bên cạnh con người, nó sinh ra một đứa bé loài người khỏe mạnh. Còn có tiền lệ một con trâu và một con báo sinh ra một con báo con…”
“Những trường hợp động vật và động vật, động vật và con người, tôi đều đã gặp rồi, trước mắt, động vật và con người sinh ra đời sau là động vật chiếm tỷ lệ lớn hơn.”
Chiếu Dã hỏi một cách ngắn gọn: “Vậy chẳng phải là có thể?”
“Tuy bây giờ chúng ta đều là người, nhưng không thể dễ dàng mang thai và sinh con giống như con người được. Loài bản thể cách nhau càng xa càng khó thụ thai, giống tôi và vợ tôi đều là hươu thì tương đối dễ sinh em bé, nhưng mà hai người bọn tôi cũng không mong lắm ha ha ha…”
“Lái đi xa rồi, nếu là cậu và Di Di thì…”
Trong lòng hươu sao đang suy tính khả năng kết hợp giữa sói và thỏ: “Tôi đoán ước chừng tỷ lệ là năm phần trăm đó.”
“Gen ai mạnh hơn thì giống với người đó, nếu hai người may mắn trúng thưởng, có lẽ sẽ là một con sói con.”
Chiếu Dã nói: “Tôi biết rồi.”
Trước khi cúp máy, hươu sao trêu chọc anh một câu: “Về phần mang bao cao su hay không, tùy cậu đó, đối xử tốt với con gái nhà người ta.”
Chiếu Dã hiếm khi nghe hết lời anh ấy nói: “Ừ.”
Gọi điện thoại xong, Chiếu Dã quay trở lại phòng bếp, Di Di đã làm xong một món ăn, chuẩn bị mang ra bàn.
Thắt lưng của cô bị Chiếu Dã ôm lấy từ phía sau, Di Di nắm tay anh một chút: “Anh làm như vậy thì sao em dọn đồ ăn lên được.”
Chiếu Dã tựa lên vai cô: “Chẳng phải anh đã nói là để anh làm rồi sao?”
“Không phải anh đi gọi điện thoại sao? Em cũng chẳng có việc gì làm.”
Chiếu Dã quyến luyến, hôn cô một cái, anh nhận lấy cái bát trong tay cô rồi nói: “Để anh.”
“Vậy em phụ anh.”
“Được.”
Ăn uống no say xong, Di Di hạnh phúc nằm trên chiếc giường siêu lớn của Chiếu Dã, không hề có một chút áp lực tâm lý nào, cô không tin là Chiếu Dã sẽ tàn bạo đến mức chiến đấu hăng hái trong ngày đẫm máu này.
Huống hồ hôm nay anh còn dịu dàng như vậy.
Chiếu Dã tắm rửa sạch sẽ, ngay lập tức ngã lên giường, ôm lấy Di Di, anh hỏi: “Em thích… em bé không?”
Di Di suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, sinh em bé sẽ rất đau, em sợ đau.”
“Ừm.”
Chiếu Dã mừng thầm: “Vậy chúng ta không sinh.”
“Chúng ta có thể sinh được à?” Di Di vẫn không hiểu rõ.
Chiếu Dã thuật lại lời nói của hươu sao.
“Năm phần trăm? Vậy chẳng phải là không có cơ hội sao?”
Di Di có chút uể oải, kỳ thật, trong lòng cô cũng từng chờ mong kết tinh của cô và Chiếu Dã, trông giống anh hoặc là giống cô, nhất định đều sẽ rất đáng yêu.
Chiếu Dã cũng không tính toán tỷ lệ như vậy, năm phần trăm, làm hai mươi lần là có thể trúng chiêu, cơ hội này rất dễ dàng.
Anh định thay đổi triệt để, phòng ngừa từ xa, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.
Di Di thấy Chiếu Dã không nói lời nào, cô chọc vào ngực anh: “Anh không thích em bé à?”
Anh không biết nói như vậy có thể xúc phạm tới tình thương của mẹ trong lòng Di Di không, anh vẫn lựa chọn trả lời theo lòng mình: “Không thích.”
“Cùng em… anh cũng không thích sao?” Di Di nói xong, tự bản thân cô nghĩ thông suốt trước: “Quên đi, như vậy cũng tốt. Về sau rồi nói, ngày tháng còn dài mà.”
Chiếu Dã thích câu cuối cùng của cô.