Hôm sau, Di Di nhận được tin nhắn của Ngạn Kỳ, nói là muốn gặp mặt Chiếu Dã.
Di Di nói lại việc này cho Chiếu Dã, Chiếu Dã không hề nghĩ ngợi: “Không đi.”
Di Di nhắn lại Ngạn Kỳ một cách uyển chuyển: “Anh Ngạn Kỳ, công việc của Chiếu Dã bận rộn, lần sau có thời gian rảnh, em sẽ tới tìm anh chơi.”
Gõ chữ xong, cô quay sang đánh Chiếu Dã: “Sao anh lại ghét anh Ngạn Kỳ như vậy hả?”
“Chẳng phải là em đã nói với anh rồi sao, anh ấy và em chỉ là bạn bè. Lúc quen anh ấy, em còn rất nhỏ, không hiểu một cái gì hết, là anh Ngạn Kỳ đã dạy cho em rất nhiều đạo lý làm người.”
Đối với cô, Ngạn Kỳ vừa là anh vừa là bạn.
Nhiều năm không gặp, tuy có những ngày tháng không ở gần nhau nhưng quá triình trưởng thành cùng nhau và tình cảm vĩnh viễn tồn tại.
Di Di thật sự hi vọng Chiếu Dã và anh ấy có thể hòa thuận với nhau.
“Chiếu Dã?”
Chiếu Dã rất không thích.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã thấy Ngạn Kỳ không vừa mắt. Hơn nữa, nghe bọn họ một người thì ‘anh Ngạn Kỳ’, một người thì ‘Tiểu Di Nhi’, xưng hô đặc biệt, Chiếu Dã cắn răng nhịn xúc động muốn vung nắm đấm.
Anh biết Ngạn Kỳ không có ý xấu với Di Di, nhưng ai có thể cam đoan là cậu ta không có lòng tham vượt qua tình hữu nghị với cô chứ.
Tóm lại, anh thấy phiền.
Chiếu Dã ‘hừ’ một cách lạnh lùng.
“Chiếu Dã.”
Di Di kéo anh ngồi xuống: “Nếu không thì em kể cho anh nghe một vài chuyện trước kia của em ha?”
Di Di là một con thỏ trắng hoang, suốt ngày vô ưu vô lự, chỉ có ăn và ngủ.
Ngày mà cô sinh ra ý thức, cô làm ‘Di Di’ và bắt đầu cuộc sống mới.
Di Di tràn ngập sự tò mò đối với tất cả những thứ của con người, cô thích những kiến trúc tinh tế, đẹp đẽ của họ, thích những loại thức ăn ngon mà họ nấu.
Cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới.
Nhưng cô biến thành người không được tốt cho lắm, có một lần, cô để lộ đuôi ở trên đường, một người đàn ông trẻ tuổi ngăn cô lại, tỏ vẻ lưu manh, nói là muốn làm ‘chủ nhân’ của cô. Di Di không hiểu, nhưng cô nhận ra biểu cảm dâm dục của hắn ta, bắt cô lại, muốn sờ đôi của cô.
Di Di không chịu, nhưng sức lực không mạnh bằng hắn ta, là Ngạn Kỳ đi ngang qua giúp cô.
Ngạn Kỳ nhận ra cô là đồng loại, không chút do dự ra tay cứu cô.
Di Di đã quen Ngạn Kỳ như vậy.
Nghe thấy thế, Chiếu Dã nhíu mày.
Ban đầu, anh cũng có ý đồ như vậy với cô…
Có phải sẽ khiến cô nhớ tới cảm giác không mấy tốt đẹp ấy không, lúc mà anh sờ đuôi cô…
Chiếu Dã hôn Di Di: “Anh xin lỗi.”
Lời xin lỗi không đầu không đuôi, Di Di nhìn vẻ mặt của anh, biết anh đang nghĩ gì, cô dựa vào bờ vai dày rộng của Chiếu Dã rồi nói: “Anh xin lỗi em làm gì, chuyện đã qua lâu rồi. Hơn nữa, nếu là anh sờ… thì em thấy thích.”
Cô càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng lời nói của cô bị Chiếu Dã nuốt trọn.
“… Ồ, để cho em nói hết đã.”
Di Di cười, đẩy Chiếu Dã ra.
Cô kể đến chuyện Ngạn Kỳ dẫn cô đi ăn cái này cái kia, dạy cô viết chữ, lên mạng, nói cho cô làm thế nào để che giấu tốt thân phận của mình.
Ngạn Kỳ xảy ra chuyện, bị con người truy đuổi, cô lo lắng, đề phòng theo.
Ngạn Kỳ sợ bại lộ thân phận của cô, dần dần cắt đứt liên lạc với cô.
Di Di không dám kết bạn với con người, cô thay đổi vài thành phố, làm thử rất nhiều công việc. Cô bán hoa, mở quán bán các món đồ trang sức mà con gái thích, kiếm được không nhiều tiền lắm, nhưng đủ để lo cho cuộc sống.
Cô thích ăn đồ ngọt, cô tích góp tiền mua vài thiết bị điện, sau đó tự lên mạng nghiên cứu cách kinh doanh, sau khi mở quán thì ngoài ý muốn, nhận được rất nhiều lời khen. Sau đó, cô mở cửa hàng của chính mình.
Nhiều năm như vậy trôi qua, cô trước sau vẫn nhớ rõ ân huệ của Ngạn Kỳ, anh ấy là thầy tốt bạn hiền, là đồng bạn sớm chiều ở chung.
“Anh đừng ghét anh ấy, được không?”
Di Di lắc cánh tay của Chiếu Dã.
Sắc mặt Chiếu Dã phức tạp.
Bây giờ, anh… có chút ghen tỵ với Ngạn Kỳ.
Anh hiểu rõ Triết Triết, nên anh chưa từng sợ Triết Triết sẽ trở thành mối uy hiếp với anh.
Nhưng Ngạn Kỳ thì khác, Ngạn Kỳ và Di Di có khoảng ký ức mà anh chưa từng tham dự. Đây là sự thật mà cho dù anh có mạnh hơn nữa cũng không thể xoay chuyển được.
Tuy trong lời nói của Di Di không có gì là mập mờ, kiều diễm, nhưng mối tình đầu tuổi thiếu thời, bọn họ có thể nhận ra được tình cảm của mình không, có từng rung động với nhau vào một thời khắc nào đó hay không…
Anh không biết.
Chiếu Dã lặng im một lát rồi nói: “Anh đi gặp cậu ta.