Sau giờ ngọ, tại một quán cà phê nọ.
Hai người đàn ông ngồi bên cửa sổ bằng thủy tinh, một người sắc mặt không hề thay đổi, một người thì thong thả ung dung.
“Sao anh lại đổi ý?”
Ngạn Kỳ tặc lưỡi, anh ấy biết rằng cái gọi là ‘công việc bận rộn’ mà Di Di nói chỉ là một cái cớ.
“Cô ấy muốn tôi tới, vậy nên tôi đã tới đây.”
Ngạn Kỳ uống một ngụm cà phê, anh ấy yên lặng đánh giá Chiếu Dã rồi nói: “Cô ấy rất thích anh.”
Một chùm tia mặt trời chiếu vào trong ly của Ngạn Kỳ, trên mặt thứ chất lỏng màu nâu kia toát ra ánh vàng rực rỡ.
“Hơn nữa còn kể tốt về anh với tôi.”
Ngạn Kỳ lộ ra vẻ phiền não.
Chiếu Dã sửng sốt: “Thật không?”
Ngạn Kỳ cười ôn hòa, anh ấy nói như tự lẩm bẩm một mình: “Vẫn ngây thơ như trước đây, thật sự dễ bị người khác lừa.”
Nói hết câu, anh ấy lại nhìn về phía Chiếu Dã.
Chiếu Dã đã nghe ra anh ấy có ý ám chỉ, anh yên lặng, chống lại ánh mắt tìm tòi của anh ấy.
Trong không khí ngập tràn mùi chua xót, một bài hát đã đi tới đoạn kết, ca khúc tiếp theo cất lên là một bài nhạc nhẹ thư giãn.
Chiếu Dã chưa uống một ngụm cà phê nào.
Anh đánh vỡ sự yên tĩnh: “Cậu muốn nói gì?”
Ngạn Kỳ nhếch môi cười, trong ánh mắt cất giấu sự sắc bén, đầu ngòn tay áp trên mặt bàn: “Sói chắc là sẽ không gạt người khác chứ?”
Chiếu Dã nói: “Đương nhiên.”
Ngạn Kỳ nhớ tới một truyền thuyết lâu đời, một con sói mẹ chết, sói đực đưa thi thể sói mẹ tới núi tuyết để mai táng.
Sói là loài động vật cực kỳ tàn bạo, nhưng cũng là loại động vật trung trinh nhất.
Anh ấy thử hỏi bản thân có quyết đoán làm được như con sói đực kia không?
Anh tin tưởng sự thành thật của một con sói như Chiếu Dã, nhưng mà biến hóa thành người, tất cả đều là biến số.
Ngạn Kỳ nâng mắt: “Người sói cũng sẽ thực hiện khế ước sao?”
Chiếu Dã nói: “Đương nhiên.”
Vào thời điểm mà anh đã nhận định, đó là ước định bảo vệ cả đời.
Anh không nói với Di Di, nhưng anh cảm thấy rằng Di Di biết.
“Tiểu Di Nhi nguyện ý bên anh cả đời sao?”
Ngạn Kỳ nói: “Hay là anh bắt cóc cô ấy, khiến cô ấy phải đồng ý?”
Lại nghe thấy cách xưng hô khiến anh nghiến răng nghiến lợi, Chiếu Dã nói một cách lạnh lùng: “Đây là chuyện của bọn tôi, không liên quan tới anh.”
“Đừng kích động như vậy.”
Ngạn Kỳ ôm cánh tay: “Anh làm gì để chứng minh lời nói của anh?”
Chiếu Dã hỏi lại: “Vì sao tôi phải chứng minh với cậu?”
Giọng điệu có chút gây hấn, Ngạn Kỳ không tức giận, anh ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, giọng nói như tới từ quá khứ xa xôi: “Chắc là cô ấy đã kể về tôi với anh rồi nhỉ?”
“Anh yên tâm đi, tôi không phải tới cướp người với anh. Tôi và anh giống nhau, hi vọng cô ấy sống tốt.”
“Coi như là cho quá khứ một sự công bằng đi.”
Đã từng, quả thật là Ngạn Kỳ có tâm tư khác với Di Di.
Cứu một kẻ đáng thương ngây thơ, lúc ấy, anh ấy coi cô như một đứa trẻ. Tuy có dáng vẻ của một con người mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lại ngốc tới mức không biết gì cả.
Cũng không biết là từ khi nào, đứa trẻ ấy trổ mã xinh đẹp, anh ấy ngay lập tức có tình cảm nam nữ. Mỗi lần Di Di gọi anh ấy là anh Ngạn Kỳ, anh ấy đều sẽ thầm mắng chính mình là kẻ biến thái.
Cô đối với anh ấy, tất cả đều là sự tôn kính với anh cả…
Sau đó, sự việc kia xảy ra, tình cảm của Ngạn Kỳ đối với Di Di bị thời gian dài lâu là khoảng cách mài mòn hết sạch, hóa thành một cái bọt nước nổi trên dòng sông ký ức dài.
Ngạn Kỳ kể một ít chuyện giữa anh ấy và Di Di, Chiếu Dã không muốn nghe.
“Được rồi, cậu muốn nói những cái này à?”
Chiếu Dã không nể tình một chút nào: “Di Di còn đang chờ tôi ở nhà.”
Ngạn Kỳ hỏi một câu cuối cùng: “Nếu có một ngày, cô ấy muốn rời khỏi, anh sẽ thả cô ấy đi sao?”
Chiếu Dã đứng dậy, liếc anh ấy một cái: “Sẽ không.”
Ngạn Kỳ không nói nữa, anh ấy vẫn còn đang cười.
Chiếu Dã về đến nhà, Di Di đã nấu cơm xong rồi.
“Hai người tán gẫu gì vậy?”
Di Di dò hỏi tình hình.
“Không có gì.”
Chiếu Dã nhẹ nhàng bang quơ, Di Di đành phải hỏi Ngạn Kỳ.
Ngạn Kỳ nói một cách thoải mái và khoái trá: “Thử anh ta giúp em.”
“Thử cái gì? Hai người đánh nhau à?”
Không thấy trên người Chiếu Dã có vết thương mà, Di Di toát mồ hôi thay Ngạn Kỳ.
Ngạn Kỳ cười ‘ha ha’, cười hơn một phút đồng hồ rồi mới nói: “Anh ta đáng tin cậy, cũng rất quan tâm đến em. Chiều nay, anh nói chuyện phiếm với anh ta, cảm thấy anh ta có thể hắt cà phê vào anh bất cứ lúc nào.”
Di Di buồn cười, cô bị lời nói của anh ấy làm cho ngượng ngùng: “Anh Ngạn Kỳ, nếu như Chiếu Dã có nói gì khó nghe, thì em xin lỗi anh nhá.”
“Vậy thì không có.”
Bên đầu dây kia, Ngạn Kỳ sờ mũi, hình như là anh ấy cứ một mực khiêu chiến giới hạn của anh: “Vài hôm nữa, anh mời em ăn một bữa cơm, anh có tin tốt muốn nói cho em.”
Di Di hỏi: “Tin tốt gì vậy?”
Ngạn Kỳ nói một cách chậm rãi: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Trước khi cúp máy, Ngạn Kỳ nhớ tới câu trả lời cuối cùng của Chiếu Dã, anh ấy nhắc nhở Di Di một câu: “Chiếu Dã sẽ không phản bội em. Anh ta có khả năng có chút cực đoan với em.”
“Di Di, em chắc chắn anh ta là người mà em chọn sao?”
Tiếng mở cửa vang lên, là Chiếu Dã đi mua đồ trở về.
Di Di liếc mắt, cười nói: “Đương nhiên.”