Từ lúc Chiếu Dã phát hiện rượu là thứ tốt, anh không kháng cự nữa, chạm cốc với Ngạn Kỳ, còn lừa Di Di uống nhiều lên.
Di Di đã có kinh nghiệm rồi nên chỉ nhấp vài ngụm nhỏ.
Kết thúc hôn lễ, Chiếu Dã lảo đảo khi đi trên đường, cả cơ thể dựa vào người Di Di, mè nheo muốn hôn: “Vợ ơi…”
Anh đã tìm được cách chuyên dùng để gọi cô, gọi lên gọi xuống không ngừng.
“Vợ đẹp quá, vợ đáng yêu quá, vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi…”
Di Di hôn anh: “Được rồi, được rồi, ngày mai còn phải đi làm, chúng ta phải nhanh chóng đi về thôi.”
Chiếu Dã cọ vào cổ cô: “Nghe theo vợ hết.”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch ~
Như tiếng mũi tên của thần Cupid*, bắn thẳng vào trái tim nhỏ của Di Di.
*Trong thần thoại La Mã, Cupid (tiếng Latinh: Cupido, có nghĩa là "khao khát") là vị thần của ham muốn, tình yêu tình dục, quyến rũ và cảm xúc. Sử sách miêu tả Cupid là một bé trai không bao giờ lớn có đôi cánh trắng, luôn mang bên mình cung và hai mũi tên, mũi tên vàng và mũi tên đồng. Mũi tên vàng bắn vào ai người đó sẽ yêu người đầu tiên mình nhìn thấy say đắm, ngược lại mũi tên đồng khiến người bị bắn ghét cay ghét đắng người đó. (theo Wikipedia)
Chiếu Dã đã từng ngoan như vậy bao giờ đâu.
Di Di sờ mái tóc ngắn ngủn của anh, giọng điệu mềm đến mức rối tinh rối mù: “Về nhà rồi.”
Vừa dứt lời, cô đã bị anh đẩy áp vào cây, một tay thăm dò vào trong áo khoác của cô.
“Ơ, Chiếu Dã…”
Rồi anh hôn lung tung, nụ hôn mang theo mùi rượu.
“Về nhà, về nhà rồi…” Thân cây đằng sau làm cô bị cấn đến mức đau nhức, Di Di ôm cánh tay của Chiếu Dã nói: “Đừng làm vậy ở ngoài…”
“Nếu anh muốn thế.”
Chiếu Dã bóp ngực Di Di cách lớp áo, cười nhẹ hỏi: “Nếu anh muốn thì em có đồng ý không?”
Giọng nói ổn định như thế làm Di Di cảm thấy anh không hề say…
Di Di tìm lý do: “Do camera giám sát đấy.”
Chiếu Dã chắc chắn nói: “Không có đâu.”
“Vậy cũng sẽ có người đi ngang qua.”
“Anh nghe thấy mà.”
“...” Càng nói càng muốn làm thật, tạm thời Di Di không muốn làm tình khi dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường, moi ruột gan ra để suy nghĩ làm sao để thuyết phục Chiếu Dã.
Hạ thân Chiếu Dã ngo ngoe muốn ngóc đầu dậy, xoa Di Di đầy đà, cách lớp quần áo, làm thế nào cũng thấy chưa đủ đã.
Anh đưa tay ra, muốn xé cổ áo Di Di.
Di Di bảo vệ bộ quần áo mới mua, cuối cùng ra đòn cuối cùng, đáng thương nói: “Em không muốn làm ở ngoài… chúng ta về nhà được không, về nhà làm… chồng ơi…”
Gió thổi làm lá rơi, xao động rì rào.
Hai chữ cuối cùng ẩn dưới âm thanh của vạn vật trong tự nhiên, gần như không thể nghe thấy.
Nhưng tai của Chiếu Dã rất nhạy, rõ ràng anh đã nghe thấy câu của Di Di, vẻ mặt anh bỗng nhiên sáng bừng lên.
“Gọi lại đi.”
Chiếu Dã dụ dỗ Di Di, lại hôn lên môi cô: “Gọi lại đi em.”
“... Chồng.” Tiếng Di Di như muỗi kêu.
Chiếu Dã như bị choáng.
“Được thôi vợ, về nhà làm tiếp.”
Chiếu Dã ôm Di Di đi qua con đường nhỏ, chạy vội về khu Kim Hoa.
Giống như một cơn gió lốc đen, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy ảnh lướt qua.
Khẩn cấp, khát vọng làm đầu óc anh như muốn hôn mê.
Đến mức ngũ quan dần dần suy yếu, mãi đến khi đến gần cửa khu Kim Hoa, anh mới khẽ nhíu mày.
Có gì không ổn.
Một cơ thể to lớn chậm rãi đi ra, Jack cười nói: “Đã lâu không gặp, ZY.”
Cách đó không xa, có mấy chiếc xe chuyên dụng, tám chín người mang theo đồ chế ngự ở gần đó.
Sự chếch choáng không còn, đột nhiên Chiếu Dã tỉnh táo lại, vô thức che Di Di lại.
Di Di không nhìn thấy súng săn trong chỗ tối, nhưng có thể cảm nhận ý nghĩ không tốt của người đến.
Jack: “Anh để tôi đợi lâu rồi đấy.”
Chiếu Dã không nói gì.
Jack ra hiệu với chỗ xe, đằng sau có một người đi ra, có khuôn mặt nghiêm túc, lấy ra tờ giấy chứng nhận.
Người đó nói: “Tôi là cảnh sát, có người báo cáo anh là người sói, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
Lúc trăng tròn, ánh sáng lạnh trong suốt như dao sắc lẹm, vạch ra một lỗ hổng máu me đầm đìa trong đêm tối.
Sắc mặt Di Di trắng bệch, nắm chặt góc áo của Chiếu Dã, há miệng không nói nên lời.
Chiếu Dã đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, anh đã nghĩ ra được xác suất để giải quyết những người này.
Anh liếc mắt nhẹ một lòng, tổng cộng có mười hai con người, nếu đưa Di Di đi theo thì phải chắc chắn đến sáu mươi phần trăm.
Nhưng họ có súng, đó là vũ khí làm bằng công nghệ tiên tiến, cho dù là vua của mọi loài cũng khó có thể chống cự.
Tỉ lệ giảm xuống ba mươi phần trăm.
Trên cánh tay có một bàn tay mềm mềm, Chiếu Dã không muốn mạo hiểm như vậy.
“Ồ, mấy người có bằng chứng không?”
Jack: “Có hay không thì chỉ cần anh đi cùng chúng tôi thì sẽ biết.”
Trên mặt Jack lộ vẻ điên cuồng đưa Di Di trở lại một tháng trước.
Ngày đầu tiên anh ta dọn vào cũng đã khiêu khích Chiếu Dã như thế.
Di Di cố nhớ xem liệu mình có lộ ra với Jack trong cuộc trò chuyện không.
Toàn là mấy câu bình thường, cô nhớ là cô không nói bất cứ điều gì về người sói, điều nghi ngờ duy nhất là vào một ngày khi cô đi ra ngoài đã gặp phải Jack, lúc đó Jack đã kỳ quái nhìn cô.
Sau đó, Jack ít xuất hiện hơn.
Hôm đó là ngày gì…
Đầu cô đau đến mức muốn nứt ra, cuối cùng trong đầu cô hiện ra câu nói cô đã miêu tả về Jack.
“Điên cuồng, không có chừng mực, muốn vi phạm quyền riêng tư…”
Khi ngẩng đầu nhìn Jack, đôi mắt Jack sáng rực nhìn Chiếu Dã chăm chú, trong lòng bàn tay Di Di như có mồ hôi.
“Tôi sẽ đi với mấy người.” Vẻ mặt Chiếu Dã không thay đổi.
Anh biết, Jack từng theo dõi Di Di vài ngày.
Thù này phải do anh báo.
“Ha ha ha.” Jack cười to, chỉ vào phía sau lưng Chiếu Dã: “Mỹ nhân nhỏ đó, cũng phải đi cùng.”
Di Di nắm tay Chiếu Dã, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh làm cô yên lòng. Di Di cầu xin trong lòng, đừng sợ hãi.
Bỗng nhiên một cơn cuồng phong nổi lên, cát bụi bay tứ phương, cây cối đổ ầm ầm, Jack và mọi người đều không nhìn thấy gì.
Chiếu Dã đứng lù lù không di chuyển.
Trong tiếng gió vù vù vang lên tiếng anh nói: “Anh dám.”
“Chiếu Dã…” Di Di nhéo vào tay anh, sợ anh không thể giấu đi đôi mắt màu lam tối: “Đừng… em không sao mà.”
Cơn gió dần dần ngừng lại.
Cảnh sát đó nói: “Anh đi theo chúng tôi, nếu anh không phải người sói thì tất nhiên lúc đó chúng tôi sẽ thả anh về. Vả lại chúng tôi cũng sẽ không đưa cô ấy đi.”
Jack sốt ruột nói: “Cô ta là phụ nữ của anh ta, có lẽ cũng là người loài khác gì đó, sao lại không bắt lại cùng?”
Cảnh sát: “Cô ấy không bị tình nghi nên chúng tôi không có quyền tra hỏi.”
“Đi thôi.” Chiếu Dã thờ ơ nói.
Anh quay người ôm Di Di, mặc kệ xung quanh đang có bao nhiêu người.
Khoé mắt Di Di có ánh nước, gọi tên anh: “Chiếu Dã, để em đi cùng với anh…”
Chiếu Dã xoa mặt cô, thương tiếc hôn lên nước mắt của cô, nói nhỏ: “Vợ à, chờ anh về nhé.”