Ô tô chạy vụt qua, nó đi càng ngày càng xa, chỉ còn lại một đốm đen nhỏ bé, sau đó không thấy gì nữa.
Di Di còn chưa kịp hoàn hồn, cô cắn môi để cố không khóc. Cô cầm điện thoại, muốn cầu cứu Ngạn Kỳ.
Nhưng tối nay là đêm tân hôn của Ngạn Kỳ. Di Di lướt qua tên của Ngạn Kỳ, cô chọn gọi cho hươu sao.
Ở đằng khác, Chiếu Dã bị đưa đến phòng thẩm vấn.
Thay vì nói là phòng thẩm vấn, nó giống một nhà lao nhỏ hơn.
Đây là nơi thành phố này chuyên dùng để thẩm vấn động vật biến dị. Nó tăm tối, khép kín, bốn phía đều không có cửa sổ, một con muỗi cũng không bay ra ngoài được.
Chiếu Dã ngồi trên một chiếc ghế kim loại, còng trên tay nối liền với ghế. Loài người gia cố, cải tạo trên cơ sở sẵn có, nó nặng cả ngàn cân.
Chiếu Dã kéo một cái để phán đoán.
Ở phía sau, nơi anh không nhìn thấy có một cái đồng hồ đang lắc lư chuyển động.
Tích tắc, tích tắc.
Cảnh sát đứng đầu đi vào, không biết Jack có quan hệ gì với họ hoặc là đã đút không biết bao nhiêu tiền, anh ta cũng đi bên cạnh.
Đèn sáng lên.
Chiếu Dã dường như đang được ở trên sân khấu, mọi ánh mắt đều hướng về phía anh.
Trong ánh sáng lạnh lẽo ấy, cảnh sát giơ một tờ giấy lên: “Anh có biết đây là ai viết không?”
Chiếu Dã có mắt rất tinh, anh nhìn rõ ngay những chữ trên đó.
Anh huơ tay, nói: “Mang đến gần một chút.”
Cảnh sát đi đến trước mặt Chiếu Dã, Chiếu Dã liếc nhìn vài giây rồi thu ánh mắt lại.
“Các người bắt tôi chỉ vì cái này sao?”
“Thế này còn không rõ ràng sao?” Jack cười ha ha, anh ta đọc chữ trên tờ giấy: “Chiếu Dã và sói không được vào bên trong.”
“Con sói này là ai vậy?” Jack cố tình hỏi lại, ý tứ rất rõ ràng.
Chiếu Dã cười, anh nhìn thẳng vào viên cảnh sát: “Trò đùa vui giữa tôi và vợ tôi mà cũng bị mấy người coi là chứng cứ sao?”
“Anh cảnh sát, thế này không nực cười sao?”
Jack cướp lời cảnh sát: “Vậy anh giải thích sói là ai đi ZY.”
“Sói là tôi.” Chiếu Dã nói như không có gì.
Jack kích động, nói với người ghi chép: “Nghe thấy chưa? Mau ghi câu này lại.”
“Vợ tôi cứ mắng tôi là cái đồ sói háo sắc, có vấn đề gì không?” Chiếu Dã không chỉ không thấy xấu hổ, ngược lại, anh còn tự hào.
“Cosplay, nghe bao giờ chưa? Vợ tôi thích chơi kiểu như vậy, tôi chơi với cô ấy, không phạm pháp chứ?”
“Mẹ nó.” Jack phục Chiếu Dã rồi, cứ mở miệng là nói từ “vợ” như sợ người khác không biết là mình có người yêu vậy.
Viên cảnh sát ho một tiếng, dường như anh ta đã tin lời Chiếu Dã, tự dưng anh ta thấy hơi ngượng.
Người trẻ tuổi bây giờ đều thoáng như vậy sao?
Anh ta nhìn kỹ mấy chữ này, Chiếu Dã và sói.
Hình như Chiếu Dã đang cố làm chữ “sói” này trở nên nhạt nhòa, đẩy nó về hướng thân mật, mờ ám.
Sói háo sắc và người sói, chỉ khác nhau một chữ thôi, anh là cái nào?
Cảnh sát: “Cái này do vợ anh viết sao?”
“Đúng vậy.” Chiếu Dã nghe người khác gọi Di Di như vậy, anh hạnh phúc đến mức muốn biểu đạt bằng lời, thiếu chút nữa thì quên mình đang ở trong nguy hiểm.
“Hai người kết hôn rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Trên lý lịch của anh ghi là chưa kết hôn.”
“Một tờ giấy thôi mà.” Chiếu Dã nói: “Tình cảm giữa tôi và bà xã tôi không cần chứng minh bằng một tờ giấy.”
Viên cảnh sát nói một câu với người bên cạnh, sau đó người đó ra ngoài.
Chiếu Dã nghe thấy rồi, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo: “Anh tìm cô ấy sao?”
“Hỏi theo trình tự thôi.”
“Tốt nhất là thế.”
Trong căn cứ hiệp hội động vật, mười mấy người ngồi lại với nhau.
Di Di nói hết từ đầu đến cuối chuyện xảy ra trong hôm nay. Sau đó, cô nói về mâu thuẫn giữa Chiếu Dã và Jack.
Một chàng trai trẻ đeo kính lập tức tìm kiếm bằng máy tính, hỏi Di Di: “Là anh ta sao?”
Di Di thấy ảnh của Jack: “Đúng.”
“Á quân cuộc thi quyền vương lần thứ mười bảy, á quân lần thứ mười tám, á quân lần thứ mười chín...” Người đeo kính đọc một lượt lý lịch của Jack.
“Anh ta là đối thủ của Chiếu Dã, luôn thua dưới tay Chiếu Dã.” Di Di nói hết những gì cô nghĩ ra được cho bọn họ: “Chiếu Dã nói hai năm trước Jack chuyển vào khu Kim Hoa. Để đánh bại được anh, Jack luôn theo dõi Chiếu Dã. Mấy ngày trước Jack chuyển vào một lần nữa, nhưng không lâu sau anh ta lại chuyển đi.”
“Khu Kim Hoa?” Mọi người đều nhìn về phía hươu sao.
Hươu sao chìa hai tay ra nhún vai, anh ấy đã báo cái giá rất khoa trương nhưng Jack cứ nằng nặc đòi chuyển vào, anh ấy làm gì được chứ?
“Tôi có lỗi.” Hươu sao nói: “Chuyện này tôi sẽ phụ trách đến cùng.”
“Vậy đi, anh Lực, bây giờ anh ra ngoài canh chừng, nghe được tin tức gì thì cố gắng đồng bộ hết cho bọn em.” Hươu sao nói với một người cao to vạm vỡ.
“Đã rõ.”
Anh Lực nói với giọng không biết là của vùng quê nào. Anh ấy nói với Di Di với giọng thật thà, chất phác: “Em gái, em yên tâm, chắc chắn sẽ có cách thôi. Anh là voi, người ta nói cái gì anh nghe thấy hết, cứ giao cho anh đi.”
“Cảm ơn anh Lực.” Di Di muốn nở nụ cười nhưng cô không cười nổi, cô cắn môi rất mạnh.
Không được khóc, không được gây phiền phức cho mọi người.
“Anh ta nói anh ta có chứng cứ, Di Di, cô có nghĩ được chứng cứ mà anh ta nói là cái gì không?” Hươu sao đặt ra một câu hỏi.
“Tôi không tiếp xúc với anh ta nhiều, anh ta chỉ từng đến cửa hàng của tôi để mua bánh mì thôi...” Di Di càng nghĩ càng thấy hỗn loạn. Trong đầu cô cứ như có vô số sợi chỉ gai mắc vào nhau, không thể nào tháo ra nổi.
“Cô cứ từ từ suy nghĩ.”
Jack chỉ đích danh Chiếu Dã là người sói biến dị, chỉ có mấy lần Chiếu Dã biến hình thôi.
Di Di nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ của Jack. Trước hôm đó, cô gặp một tên say rượu muốn xâm phạm cô.
“Tên say rượu... tên say rượu đó.” Di Di nói không rõ lời: “Chắc chắn là anh ta đã nhìn thấy.”
Hươu sao cau mày, anh ấy đã xác nhận tên say rượu đó không tỉnh táo, hoàn toàn không nhớ Chiếu Dã trông thế nào.
Hươu sao lẩm bẩm: “Chắc là không phải, tên đó mắt sưng hai ngày sau mới mở ra được, nói chuyện cũng không nói rõ được.”
Hươu sao tạm thời giữ thái độ nghi ngờ.
Nhưng tên say rượu đó chắc chắn là một điểm mấu chốt. Bởi vì anh ta vừa xuất viện ba ngày trước, sau đó thì Chiếu Dã gặp chuyện.
Di Di sửa lại: “Không phải tên say rượu nhìn thấy mà là Jack nhìn thấy.”
Anh ta muốn thắng Chiếu Dã như vậy, đã biến thái đến mức biến thành chấp niệm rồi, theo dõi, giám sát, không từ thủ đoạn.
“Chắc chắn là anh ta đã nhìn thấy...”
“Di Di, cô phải ổn định cảm xúc đã.” Hươu sao an ủi Di Di: “Cho dù anh ta có nhìn thấy thì cũng không chứng tỏ được gì cả.”
“Trừ khi... anh ta ghi hình lại.”
Ông lão râu trắng ngồi trong góc đột nhiên lên tiếng: “Chứng cứ thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần Chiếu Dã không biến thành người sói trước mặt bọn họ thì bọn họ không thể coi Chiếu Dã là người sói được.”
Nói đến đó, ông lão nhớ ra con dê đó, đó là bạn cũ của ông, ông thở dài, tiếp tục nói: “Tôi từng đến phòng thẩm vấn đó. Loài người quy định người hiềm nghi phải ở trong đó đủ ba ngày, nếu không biến dị thì có thể rời đi.”
Di Di nhắc lại một cách ngơ ngác: “Ba ngày...”
“Ba ngày, đâu có dễ dàng gì.” Ông lão chỉ vào tim mình: “Chứng cứ mà bọn họ nói không phải để chứng minh đó là loài vật ngoại lai mà là để phá vỡ sự phòng thủ tâm lý.”
Hươu sao có nghe nói về chuyện này, anh ấy giải thích: “Cũng như hình phạt nhỏ nước thời cổ đại vậy, bọn họ treo một chiếc đồng hồ trong một không gian kín, dùng để tạo sự căng thẳng, lo lắng. Ngoài thời gian thẩm vấn ra, bên trong gần như không mở đèn, khiến người ta không rõ là ngày hay đêm.”
Yên tĩnh, tối tăm, tiếng tích tắc.
Cộng thêm những quả bom thỉnh thoảng bị ném ra nữa.
Trạng thái bất an xa lạ đó khiến động vật biến về nguyên hình trong vô thức. Vậy nên rất ít động vật có thể chịu đựng được qua ba ngày.
Mọi người đều im lặng.