Thời gian tích tắc trôi qua.
Chiếu Dã không ngủ, anh không thấy buồn ngủ, cũng không thấy nhàm chán.
Con người đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của loài sói, ngay cả những con sói hoang dã trong tự nhiên cũng có khả năng ẩn nấp cả đêm chờ đợi con mồi.
Huống hồ sau khi thức tỉnh bản năng của loài sói, khả năng tự ý thức của anh rất mạnh.
Những suy nghĩ về Di Di cứ quẩn quanh trong tâm trí anh suốt đêm.
Anh nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Di Di.
Lúc đó, anh đi xuống lầu trong một bộ quần áo toàn màu đen, cô nhanh chóng trốn sau chiếc vali, trong ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng và tò mò, thấy anh định rời đi, cô tự giác tránh sang một bên.
Chiếu Dã gần như có thể nhớ lại tất cả các chi tiết của ngày hôm đó, màu sắc của bộ quần áo cô mặc, độ cao của kiểu tóc đuôi ngựa mà cô buộc, cảnh hoàng hôn trên bầu trời và những con kiến dưới chân của cô.
Mùi thơm xốp giòn của những chiếc bánh quy và mùi chua của thùng rác...
Tất cả mọi thứ như ngưng tụ thành một chiếc đuôi trắng muốt mềm mại.
Trước đây, anh luôn cho rằng tất cả ý đồ của anh đối với cô đều xuất phát từ chiếc đuôi kia, nhưng bây giờ anh đột nhiên cảm thấy không phải vậy.
Không phải cái đuôi.
Có lẽ còn sớm hơn.
Anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu không, tại sao một người không bao giờ xen vào chuyện của người khác như anh lúc đó lại chủ động dang tay ra giúp cô khiêng một chiếc vali?
Không giống phong cách thường ngày của anh chút nào.
Cô là tia sáng rực rỡ tuyệt đẹp trong cuộc đời dài vô tận và cô đơn của anh.
Sau khi suy nghĩ về điều này, Chiếu Dã nảy ra một suy nghĩ.
Anh muốn giết chết Jack.
Rạng sáng, trong cùng một thành phố, có một người trằn trọc không ngủ được.
Di Di đang nằm một mình trên chiếc giường lớn của Chiếu Dã. Gối bên cạnh không có người, căn phòng vắng vẻ đến nỗi cô chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên trần nhà trong im lặng.
Từ miệng của nhưng người khác, Nhạn Kỳ và Nặc Nhân mới biết được chuyện của Chiếu Dã nên đã đến nhà anh chờ đợi một lúc lâu.
Di Di nói cô vẫn ổn và cô tin Chiếu Dã có thể vượt qua được ba ngày này.
Bên ngoài cửa sổ một vài tia trắng loé lên báo hiệu một ngày mới sắp đến.
Giọng nói của Chiếu Dã vang lên bên tai cô: "Vợ yêu, về nhà đợi anh."
Di Di nhẹ nhàng nói với không khí: "Không cho phép anh gạt em..."
Các cảnh sát đã thức suốt đêm để tìm ra tên bợm rượu Mã Hán, bọn họ thẩm vấn gã về vụ án của Chiếu Dã.
Mã Hán khai rằng gã tấn công Chiếu Dã chỉ là một vụ gây gổ đánh nhau bình thường, nhất quyết không chịu thừa nhận hành vi cưỡng bức Di Di của mình.
Ngoài ra, họ còn tìm thấy đoạn video Jack theo dõi Di Di và Chiếu Dã, bọn họ lập tức triệu tập Di Di.
Di Di hoàn toàn không biết Jack theo dõi mình, sau đó tự nhiên hiểu ra được điều gì đó.
Cô nhận ra Mã Hán, nhưng Mã Hán dứt khoát phủ nhận. Đối mặt với vô vàn lời biện hộ của gã, cảnh sát rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Jack là bị khép tội nặng nhất, anh ta đã đi sai hướng, thật ra anh ta không quan tâm Chiếu Dã vì sao lại đánh người, anh đánh bọn họ như thế nào, anh ta chỉ muốn chứng minh rằng Chiếu Dã là một con sói và con sói này đã tấn công con người.
Tuy nhiên, lúc này anh ta không có đủ bằng chứng và các cảnh sát rõ ràng đã coi chuyện người sói thành một vụ gây gổ đánh nhau, thậm chí Jack còn vô duyên vô cớ cũng bị lôi vào vụ này, còn bị truy cứu vì hành vị xâm phạm quyền riêng tư bất hợp phát của người khác.
Jack nhìn cánh cổng sắt thầm nghĩ: Vẫn may anh ta vẫn còn giữ lại một đường lui.
Jack đưa cho viên cảnh sát một chiếc túi trong suốt được niêm phong.
"Cái này là cái gì?"
Viên cảnh sát cầm lên và xem xét thật kỹ.
Một nhúm lông màu xám trắng.
Không nhìn ra được là của con vật nào.
Jack: "Rõ ràng đây là lông sói, trước đó tôi đã nhặt được trên mặt đất, tôi muốn đem số lông này và lông của Chiếu Dã đi xét nghiệm ADN, nếu các người không tin tôi,vậy thì giao cho cấp dưới để bọn họ đem đi giám định AND đi. "
“Được.” Viên cảnh sát thu hồi chiếc túi kia lại sau đó giao cho cấp dưới đi kiểm tra.
Cách đó không xa, sau khi nghe được chuyện này, anh Lực ngay lập tức báo cáo sự việc cho Hiệp hội Động vật.
Sau khi trải qua cuộc thẩm vấn, Di Di trở về sau đó ngồi xuống ghế một cách đầy mệt mỏi.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bọn họ không tin những gì Di Di nói, bọn họ muốn xem bằng chứng. Chiếu Dã đánh người, Jack có video làm bằng chứng, Mã Hán muốn cưỡng hiếp cô lại chỉ là lời nói từ một phía của cô.
Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cô biết tìm bằng chứng ở đâu đây?
Jack có một video...
“Video…” Di Di đột nhiên nói: “Chắc chắn anh ta có đoạn video quay lại toàn bộ sự việc.”
Hươu sao còn đang lo lắng chuyện xét nghiệm AND, trả lời cô: "Cái gì?"
"Jack..."
Cuộc gọi của anh Lực cắt ngang lời nói của Di Di, Hươu sao ra hiệu cho cô đợi một chút rồi mở loa ngoài.
"Lão Lộ, vừa rồi Chiếu Dã đột nhiên nói một câu 'Kiểm tra video của cậu ta', không biết là cậu ấy nói với cảnh sát hay là chúng ta nhỉ?"
Hươu sao và Di Di nhìn nhau.
"Cậu phân tích một chút đi, lão Lộ? Alo?"
"Tôi biết rồi."
Hươu sao cúp điện thoại.
"Cô nói tiếp đi."
"Nếu Jack theo dõi tôi, anh ta nhất định có đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình của sự việc, nhưng anh ta chỉ cắt ra đoạn video có lợi cho mình mà thôi, phần còn lại nhất định còn ở trong điện thoại của anh ta."
Jack khao khát muốn chiến thắng Chiếu Dã như vậy, anh ta lại biết Di Di chính là điểm yếu của Chiếu Dã, nhất định sẽ quay lại cảnh cô suýt bị cưỡng bức sau đó gửi cho anh, cho dù điều đó kích thích Chiếu Dã hay làm cho Chiếu Dã phân tâm khi thi đấu thì đều có lợi cho anh ta.
Anh ta chắc chắn sẽ làm như vậy.
Chiếu Dã và cô cùng nghĩ đến điều này.
Chỉ cần chứng minh cô là người bị hại, Chiếu Dã chỉ là phòng vệ chính đáng thì chuyện đi xét nghiệm AND là dư thừa.
Hươu sao nghe xong đã có quyết định của mình, cười nói: "Việc còn lại cứ giao cho tôi, cô trở về nghỉ ngơi một ngày đi, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô một Chiếu Dã nguyên vẹn."