Không biết đợi ở bên trong mấy tiếng đồng hồ.
Ngoại trừ tối tăm thì chính là yên tĩnh.
Anh nghe được cuộc nói chuyện giữa Jack và cảnh sát về lông, thầm suy tính một phương án phá hỏng tốt nhất. Trước khi có báo cáo giám định, anh sẽ xông ra trước, đưa Di Di theo.
Nhất định sẽ dẫn tới một trận lộn xộn, Chiếu Dã cân nhắc hậu quả.
Trong tiếng tí tách, Chiếu Dã phát hiện một tiếng động rất nhỏ.
Anh nín thở tập trung.
“Anh Lực, Chiếu Dã thực sự có thể nghe thấy sao?”
“Em gái, tuy khả năng nghe của cậu ta không bằng tôi nhưng cách mấy bức tường thì vẫn có thể.”
“Thật à? Chiếu Dã, Chiếu Dã?”
“Ừ.”
“Có nghe thấy không, cậu ta vừa mới ‘ừ’ một tiếng.”
“Anh Lực, tôi không nghe thấy… Anh ấy trả lời tôi ư?”
“Cô còn không tin tôi?”
Chiếu Dã nhắm mắt, khóe miệng hiện ý cười.
“Chiếu Dã, Chiếu Dã, em biết anh ở bên trong không tiện nói chuyện, anh nghe em nói là được.” Di Di có rất nhiều lời muốn nói, lại sợ Chiếu Dã nghe thấy giọng nghẹn ngào của cô, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Hươu sao nói anh ấy có cách, anh đừng sợ, em ở nhà chờ anh..."
“Đèn trong phòng khách hơi tối, em muốn đổi sang chiếc mới, cao như vậy em giẫm lên ghế cũng không đủ để với tới, vẫn để anh tới thay.”
“Còn có rèm cửa, vẫn chưa hỏi anh liệu có thể đổi thành màu hồng phấn không? Mặc dù bây giờ màu đen cũng rất tốt nhưng em thích hồng nhạt. Đợi em kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta cùng đi mua một căn nhà..."
Di Di ngồi xổm ngồi ở góc tường, nói một mình rất lâu.
Anh Lực nhìn thấy không đành lòng, khuyên nhủ: “Em gái, nếu không thì cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi trông coi rồi.”
“Tôi sợ anh ấy ở một mình sẽ..."
“Tôi nghe lão Lộ nói hai ngày rồi cô không ngủ. Nếu như cơ thể của cô suy sụp rồi xảy ra chuyện gì đó thì cậu ta mới sợ đấy, Chiếu Dã, cậu nói có phải không?” Anh Lực cách một khoảng nói chuyện cùng Chiếu Dã.
“Cô xem xem, cậu ta vừa ‘ừ’ một tiếng.”
“Ầy, cậu ta lại nói một câu.”
Di Di hỏi: “Anh ấy nói gì?”
“Tôi xấu hổ.” Anh Lực sờ sờ đầu, tự động dịch thành thổ ngữ nói: “Cậu ta nói, vợ, anh thích như vậy.”
“Ha…”
Trong hai ngày vừa qua đây là lần đầu tiên Di Di cười, cô nói từ từ: “Tôi về đây
Anh Lực: “Đi thôi, đi thôi.”
“Tạm biệt anh Lực, tạm biệt Chiếu Dã.”
Di Di đi dọc đường, khóe miệng dần dần hạ xuống, trong lòng cô còn lâu mới thoải mái như vậy.
Cô nhìn về phía ven đường, từng hàng cây xanh tươi bên đường, không tiếp xúc lẫn nhau, nhưng lại bầu bạn với nhau, cô độc yên tĩnh đứng lặng.
Bầu trời xanh lam như được gột rửa, trong vắt sâu thẳm, chỉ có một đám mây nhỏ hơi bồng bềnh.
Khó có được một ngày trời trong nắng ấm.
Di Di đi vào khu Kim Hoa, chú bảo vệ cản cô.
“Cháu có hàng chuyển phát nhanh.”
Di Di ngây người, gần đây cô cũng không mua thứ gì.
Nói lời cảm ơn nhận lấy hàng, là một gói hàng cùng thành phố. Cô mở ra xem, đột nhiên ánh mắt còn dịu dàng hơn cả thời tiết.
Trong tay, là bức ảnh bọn họ chụp chung.
Di Di cười nhìn ống kính, Chiếu Dã nhìn cô cười.
Một đen một trắng, trình độ màu sắc tương phản cực cao, giống thân phận của bọn họ, một sói một thỏ, chuỗi đồ ăn cũng đối lập. Mặc dù có một quỹ đạo khác nhau rất lớn, yêu cũng có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Di Di cười, lại khóc.
Đều do cơn gió này làm phiền lòng, thổi làm mắt cô chua xót.
Cảnh sát nhận được một văn kiện nặc danh, là video hoàn chỉnh trong điện thoại của Jack.
Mặc dù hình ảnh mơ hồ không rõ, dựa vào mấy động tác của bóng đen kết hợp cùng với lời của Di Di kể lại, lờ mờ có thể biết được chuyện gì đã xảy ra.
Jack không biết bọn họ lấy video từ đâu, kêu lên: “Chuyện này không thể xảy ra..."
Cảnh sát nhàn nhạt liếc anh ta: “Nói thật, tôi có phần xem thường anh.”
Nhìn vóc dáng của Jack, so với Chiếu Dã cũng không kém, anh ta lựa chọn chụp lén mà không giúp đỡ.
Dù anh ta lấy tư cách người qua đường, không có nghĩa vụ thấy việc nghĩa phải hăng hái mà làm, nhưng cũng không thể bỏ đá xuống giếng làm chuyện ác như vậy.
Jack thử cứu vãn cục diện: “Anh cảnh sát, không thẩm tra lại Chiếu Dã sao?”
“Ngày mai sẽ có kết quả.”
Jack không nói gì mà rời đi.