Kề Bên Sói



Ngày hôm sau, Di Di thức dậy với hai mắt thâm quầng.

 

Cô suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu được ẩn ý trong lời của Chiếu Dã.

 

Cô đến cửa hàng trong cơn buồn ngủ, chào Tiểu Khả một cách ỉu xìu: "Chào buổi sáng..."

 

Tiểu Khả hỏi: "Chị Di Di, sao trông chị đi đứng không có tinh thần gì hết vậy?"

 

Di Di xua tay: "Hôm qua chị ngủ không ngon."

 

"Ồ, vậy chị phải chú ý nghỉ ngơi thêm đi, trong tiệm có em rồi!" Tiểu Khả tri kỷ bảo.

 

Di Di mỉm cười, phấn chấn trở lại. Hôm nay, cửa hàng ít khách lẻ. Di Di làm thêm một ít bánh bông lan và bánh nghìn lớp cuộn, bảo Tiểu Khả trưng bày từng loại một.

 

Cô đang định nghỉ ngơi thì có một đám người đến tiệm.

 

Là Triết Triết và mấy người bạn của cậu ta.

 

Di Di ra đón, ngoài mặt cô vẫn hòa nhã, nhưng trong lòng vô thức phòng bị với Triết Triết hơn một chút.

 

"Di Di, tôi nói được thì làm được nhé!" Triết Triết tươi cười rạng rỡ: "Tôi nói sẽ đưa bạn bè đến ủng hộ."

 

Bạn của cậu ta cũng đều là mấy cậu đẹp trai, nhìn thấy Di Di, họ đều khen ngợi, còn không quên khen cả Tiểu Khả, ăn nói cực kỳ khéo léo.

 

"A, cảm ơn các cậu."

 

Triết Triết hào phóng nói: "Mọi người muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời!"

 

Mấy người tự chọn món, Di Di đi đến bên cạnh Triết Triết, hỏi như thuận miệng: "Triết Triết, tên đầy đủ của cậu là gì thế?"

 

"Vì sao chị lại hỏi chuyện này?" Triết Triết nhếch miệng: "Tên của tôi khó đọc lắm đấy nhé, sợ chị không nhớ được. Tôi tên là Hồ Uất Triết, uất trong ưu uất ấy!"

 

"Tên cậu rất hay!"

 

Giống với tên mà Chiếu Dã đã nói, bọn họ có quen nhau.

 

"Phải rồi Di Di." Đồ Uất Triết sáp đến gần, cười hỏi: "Cuốn tuần chị có nghỉ không?"

 

"Nghỉ?"

 

"Đúng thế! Tôi muốn mời chị đi xem phim, trước đó chị cũng tặng tôi thức ăn ngon rồi, dù sao tôi cũng phải đáp lễ gì đó!"

 

Bản thân là chủ tiệm, tất nhiên Di Di có ngày nghỉ, nhưng chẳng biết vì sao trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Chiếu Dã, rồi cả câu cảnh cáo kia.

 

Cô lắc đầu: "Dạo này tôi khá bận, cậu và bạn cậu đi xem đi."

 

"À!" Đồ Uất Triết kéo dài giọng: "Tối nay chị có thời gian không?"

 

Hai mắt của thiếu niên óng ánh nước đầy chân thành khiến cho Di Di thấy hơi mủi lòng, nhưng cô vẫn nói: "Không có, lần sau đi."

 

"Được, quyết định vậy đi!" Đám người Hồ Uất Triết hùng hổ đến rồi vui vẻ đi.

 

Di Di toát mồ hôi hột.

 

Mấy ngày tiếp sau đó, ngày nào Di Di cũng tình cờ gặp Hồ Uất Triết, cậu ta cứ gặp là hỏi, cô từ chối nhiều lần nhưng cuối cùng cũng chịu thua.

 

Chẳng qua chỉ là một bộ phim thôi, cô cũng trải nghiệm việc đi ăn tối với sói rồi, vậy thì còn sợ gì một Triết Triết nhỏ nhoi chứ?

 

Di Di nói: "Ngày mai đi!"

 

"Tôi sao cũng được, Di Di, chị quyết định đi!"

 

Thế là họ quyết định xong thời gian. Hồ Uất Trì khăng khăng muốn bản thân là người mua vé, Di Di không thuyết phục được, cô đành tính sẽ tự mang theo chút thức ăn, nước uống cho cậu ta.

 

Buổi tối, Di Di tắm xong, đang thong thả rảo bước trong khu dân cư thì đụng phải một bóng người quen thuộc đi đến. Cô không cần xác nhận cũng biết đây là ai, vừa định chào hỏi thì gió đêm thổi một trận mùi máu tươi đến.

 

Di Di nhíu mày, lời định nói mắc lại cổ họng.

 

Chiếu Dã phong trần mệt mỏi, hòa vào trong đêm đen sâu thẳm, đôi mắt tối tăm không rõ.

 

Di Di biết sơ là hôm nào anh cũng 'đi khuya về sớm', làm việc ca đêm, nhưng là công việc gì, tính chất thế nào thì cô hoàn toàn không rõ, cũng không chủ động hỏi.

 

Lúc này, trong giờ này, anh đi từ ngoài về, mang theo mùi hương khác thường, Di Di không dám nghĩ xa hơn là đã xảy ra chuyện gì.

 

"Di Di." Lần đầu tiên Chiếu Dã chủ động lên tiếng.

 

"Sao?" Di Di vờ tự nhiên, làm như không ngửi được gì cả: "Chào buổi tối nhé, anh cũng ra tản bộ à?"

 

Chiếu Dã hơi khựng lại: "Tối nay tôi qua tìm cô."

 

Di Di: "..."

 

Tối nay? Mấy giờ? Tìm cô? Người này tìm cô làm gì?

 

Vì Hồ Uất Triết? Chiếu Dã thần thông quảng đại đến mức vậy à?

 

Di Di mất hết hứng thú tản bộ, chưa được vài phút sau, cô về đến nhà mà lòng nặng trĩu.

 

Di Di liếc nhìn cánh cửa đối diện, trong mắt mèo sáng choang, chứng tỏ Chiếu Dã đang ở nhà.

 

Chẳng mấy chốc, cửa bị gõ. Di Di muốn giả chết nhưng lại sợ Chiếu Dã đánh sập cánh cửa yếu ớt nên cô vẫn mở ra.

 

Chiếu Dã đã đổi một cái áo tay lỡ màu trắng, để lộ cánh tay cường tráng. Trời đã chuyển lạnh, nhưng có vẻ anh không hề sợ lạnh, còn Di Di thì đã trùm chăn lông từ lâu.

 

Mùi máu tươi đã tan biến, thay vào đó là hương thơm ngát quen thuộc.

 

Di Di lẳng lặng lùi ra sau một bước, cách ra anh ra một mét, hỏi: "Ừm, anh có chuyện gì à?"

 

Chiếu Dã tựa vào khung cửa, cúi đầu không nói. Một lúc lâu sau, anh như đã hạ một quyết tâm rất lớn: "Ngày mai cô có thời gian không?"

 

"Ngày mai..." Trong lòng Di Di giật thót: "Ngày mai thế nào?"

 

Chiếu Dã: "Hẹn cô."

 

Di Di: "..."

 

Hoa đào của cô trong cả đời này chưa từng được dồi dào như mấy ngày gần đây, tuy rằng có thể người trước mặt là 'kẻ ăn hoa'.

 

"Hẹn tôi làm gì?"

 

Chiếu Dã: "Theo đuổi em."

 

Di Di sững sờ như bị sét đánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui