Hôm sau, Chiếu Dã và Di Di lên đường đi về quê Chiếu Dã.
Ngồi trên tàu điện vài giờ đồng hồ, rồi lại đổi sang xe buýt, đến khi họ đến ngôi làng dưới chân núi thì trời đã tối.
Tại đây, rừng núi chưa được khai thác, thường xuyên có dã thú xuất hiện, vậy nên cứ đến trời tối là nhà nhà đều đóng chặt cửa.
Họ không có chỗ nghỉ chân.
Di Di nói: "Em không đi nổi nữa đâu."
Chiếu Dã cõng Di Di lên, xách theo hai rương hành lý, nói: "Em ôm chặt một chút."
"Ưm."
Vừa dứt lời, Chiếu Dã đã chạy như điên trong đêm tối. Thỉnh thoảng, có nhà chưa tắt đèn nhìn thấy bóng đen ấy vút qua, người bên trong tưởng dã thú xuống núi, vội vàng khóa chặt cửa chính và cửa sổ.
Sau năm phút đồng hồ, bọn họ đi đến ngọn núi đầu tiên. Lúc này, Di Di đã ngủ quên trên lưng Chiếu Dã.
Chiếu Dã dừng bước, nhẹ nhàng đặt Di Di xuống.
Mặt cỏ mềm xốp, hơi thở của thiên nhiên, vả lại còn có Chiếu Dã ở bên cạnh, mọi thứ tạo cho Di Di một cảm giác an toàn không giới hạn, khiến cô vô giác biến về nguyên hình.
Chiếu Dã vuốt ve chú thỏ trắng ngủ gà ngủ gật, mỉm cười duỗi lưng.
Dưới bầu trời đêm bạt ngàn ánh sao, bên cạnh cây đa cành lá um tùm, một con sói xám thoải mái nằm trên thảm cỏ. Trong lòng nó có một chú thỏ đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Sói xám dùng đuôi ôm chặt lấy chú thỏ, giống như giang rộng hai tay, ôm ấp cô trong tư thế bảo vệ.
-
Khi Di Di mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ lạ lẫm, bên cạnh là rương hành lý của cô.
Cô đứng dậy ngó nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng nhỏ được làm từ gỗ, chỉ có đúng một ngọn đèn nằm chính giữa trần phòng, hơn nữa còn là bóng đèn sợi vonfram kiểu cũ.
Trong phòng ngoài một chiếc giường gỗ, một chiếc chảo sắt đặt trên bếp nồi, một cái ghế thì không còn vật phẩm nào khác.
Di Di tò mò mở cửa ra, một cơn gió mát cuốn theo hương thơm ngát của cây rừng và sương sớm ập vào, cô thoải mái hít vào một hơi.
Đây là một mùi hương quen thuộc với cô.
Đó là mùi thường có trên cơ thể Chiếu Dã.
Mùi hương của thiên nhiên.
Trước mặt cô, cây cối khoác một lớp áo sương trắng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng sớm.
Trong giới hạn tầm nhìn của mình, cô nhìn thấy bầu trời cao vời vợi trong vắt, những chiếc lá rụng dệt nên một tấm thảm nâu, cùng với mấy đóa hoa dại cô đơn, vạn vật đang ấp ủ mầm sống mới trong chốn hoang vu.
Yên ả mà bình hòa.
Di Di bước ra phòng nhỏ, giẫm lên vài phiến lá rụng, phát ra tiếng xào xạc tách tách.
Cô cười khanh khách.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, từ phía xa xa, Chiếu Dã xuất hiện ở tận cùng của rừng cây.
"Chiếu Dã!" Di Di vẫy tay.
Chiếu Dã tăng nhanh tốc độ, bước vào nhà với vẻ phong trần mệt mỏi.
"Anh đi làm gì đấy?"
Di Di ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng. Chiếu Dã đứng, đặt túi đồ trong tay xuống.
Di Di nhìn, bên trong là một ít nguyên liệu nấu ăn.
Chiếu Dã lại lấy một túi ni lông ra từ trong quần áo, đưa cho Di Di.
Bánh bao kim sa còn nóng hôi hổi. Anh sợ nguội không ăn được, vẫn luôn dựa vào nhiệt độ cơ thể để duy trì độ nóng của bánh.
"Wow!" Di Di vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ ôm lấy anh, khen một cách khoa trương: "Chiếu Dã là người đẹp trai nhất thế giới."
Chiếu Dã vô cùng hưởng thụ. Sự mệt nhọc vì sáng tinh mơ phải xuống núi mua đồ đạc không cánh mà bay biến, tinh thần anh sảng khoái bất ngờ.
Di Di hỏi: "Anh đã ăn chưa?"
Chiếu Dã lắc đầu, quá ngọt, anh không thích ăn.
"Đây là quê anh, cũng là nơi sâu nhất trong núi." Chiếu Dã giới thiệu: "Ngôi nhà này được anh xây từ mười mấy năm trước rồi."
"Đây là nhà anh tự xây à? Giỏi quá."
"Mỗi lần xây một chút, không tốn quá nhiều thời gian. Hàng năm, anh đều ở lại đây một tháng. Giờ thời tiết không tốt lắm, chờ đến mùa xuân," Chiếu Dã chỉ ra khu rừng ngoài cửa sổ: "Chỗ đó sẽ nở đầy hoa, chắc chắn em sẽ thích chỗ này."
"Giờ cũng đã đẹp lắm rồi, em siêu thích." Di Di cười tủm tỉm, nói.
Giữa trưa, Chiếu Dã nổi lửa nấu cơm.
Di Di xem như được mở mang tri thức về cách nấu cơm bằng củi lửa thuở ban sơ.
Một bát cơm rang thịt bò to, hai người ăn sạch sành sanh.
Sau khi ăn xong, Chiếu Dã và Di Di tay trong tay đi tiêu thực trong khu rừng nhỏ. Ánh nắng dịu dàng rơi trên tóc Di Di, Chiếu Dã hôn lên luồng sáng ấy.
Di Di dựa vào vai Chiếu Dã, nói: "Anh kể cho em nghe chuyện của anh trước kia đi."
"Nhiều chuyện anh cũng không còn nhớ nữa. Từ khi bắt đầu có ý thức, anh đã sống trong khu rừng này." Chiếu Dã hồi tưởng: "Từng ngọn cây ở đây anh đều đã đi qua. Em có nhìn thấy dòng sông kia không, anh từng tắm ở đó đấy."
"Mấy tốp chim nhỏ từng ở trong cái tổ chim kia rồi."
Bọn họ đi đến một gốc đại thụ to lớn bên cạnh bờ sông. Chiếu Dã thả chậm bước chân, Di Di mỉm cười chờ anh kể lại nhân duyên đến đi của anh và đại thụ nọ.
Nào ngờ Chiếu Dã nhéo tay cô, nói với giọng khàn khàn: "Anh vẫn luôn nghĩ đến việc đè em xếp hình trên cái cây này."
Nụ cười của Di Di trở nên cứng đờ.