Chiếu Dã tạm thời không làm chuyện đó.
Anh thầm nhủ: Đây là ngày đầu tiên vợ đến nhà mình, không thể dọa cô ấy sợ chạy mất.
Ban đêm, Di Di và Chiếu Dã nằm chen chúc trên giường.
Ban đầu, cái giường này là giường gỗ cũ nát bị dân làng vứt bỏ cạnh núi, vừa nhỏ vừa cứng. Sau khi vác về đây, Chiếu Dã đã sửa chữa, rửa sạch rồi mang đi phơi nắng, cải tạo nó thành giường mới.
Mười mấy năm trôi qua, nó lại trở thành một chiếc giường đã có tuổi, ít được sửa chữa.
"Hay là anh xuống nằm dưới đất đi?" Cả hai đều phải nghiêng người mới có thể bảo đảm mình không bị ngã xuống. Di Di bị Chiếu Dã ôm chặt trong lòng như đeo gông cùm xiềng xích, cô hơi khó thở.
"Vợ à, em nhẫn tâm quá." Chiếu Dã hôn lên gáy cô.
Chuẩn bị làm ít chuyện vô liêm sỉ.
Tay tùy ý lướt trong bóng tối, chạm vào mông Di Di, anh thầm cười một nụ cười đen tối đầy mê say.
Chỉ trong giây phút tiếp theo, thịt mềm nơi lòng bàn tay đã biến thành một nhúm lông tơ.
Người trong lòng biến mất.
Một chú thỏ trắng nhảy đến bên gối đầu, tự túm chăn nằm xuống, réc một tiếng như đang nói: Giờ không bị chen chúc nữa rồi.
Chiếu Dã khóc than, lặp lại câu nói vừa rồi: "Vợ à, em nhẫn tâm quá thể."
Đêm đông lạnh lẽo, lửa dục khó tiêu.
Chiếu Dã tự làm mình bình tĩnh lại, anh xoay người, ấy thế mà chú thỏ nhỏ đã say ngủ.
Nhưng lều của anh còn chưa được hạ thấp, sao cô có thể ngủ ngon lành như thế chứ?
Lòng Chiếu Dã căm giận vì bất công.
Căm giận vì bất công, ai đó bắt đầu muốn gây sự.
Ánh trăng màu bạc xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trên nóc nhà, chiếu lên bộ lông nhẹ hơn tuyết, mềm hơn bông của chú thỏ nhỏ.
Chiếu Dã lặng lẽ sờ mó, thịt múp míp, lông xù xì, xúc cảm khá đã ghiền. Anh nắm chiếc đuôi thỏ tròn tròn, lỗ tai thỏ ta giật nhẹ nhưng không tỉnh ngủ.
Chiếu Dã can đảm nắm lưng thỏ ta, để cô nằm ngửa trên tay anh trong tư thế chổng vó.
Anh lẳng lặng nhìn chăm chú, không khỏi cảm thán sao cô nhỏ xíu như vậy. Trông cô hệt như thú nhồi bông vậy, người đẹp vừa đáng yêu, chỉ một bàn tay anh cũng có thể làm giường cho cô.
Chiếu Dã bóp mông thỏ nhỏ, nó mềm như bánh pudding, ấn xuống còn có thể nảy lên đàn hồi.
Anh đẩy lớp lông trắng ra, một vùng đất thịt hồng nhất to bằng móng tay cái xuất hiện, phần ở giữa hơi lõm xuống.
Nhỏ quá...
Chiếu Dã nín thở, cẩn thận quan sát.
Một suy nghĩ nảy lên trong đầu, nhưng sau khi đưa ngón tay ra so sánh, anh lập tức bỏ qua suy nghĩ này.
Không được, ngón út còn khó mà làm được...
Chú thỏ trong lòng bàn tay nhích người, dụi vào tay anh làm anh thấy ngưa ngứa, rồi cô tìm được một vị trí càng thoải mái hơn.
Chiếu Dã nâng chú thỏ nhỏ, ngắm thế nào cũng thấy thích.
Anh lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng day ở cửa động màu hồng nhạt. Nơi đó quá nhỏ nên anh không dám dùng sức, sợ chỉ hơi dùng sức sẽ làm rách nơi đó.
Trong cơn mơ, chú thỏ nhỏ nhạy cảm vểnh tai lên, Chiếu Dã cảm thấy thích thú, biến ra đuôi sói, dùng phần đuôi nhọn gãi bộ phận sinh dục nhỏ như lỗ kim của thỏ ta.
Chú thỏ nhỏ khẽ rên một tiếng trầm thấp, chân thỏ đong đưa trong không khí.
Chiếu Dã im lặng nở nụ cười. Anh thả thỏ xuống, dịu dàng hôn tai cô.
-
Sáng sớm hôm sau, Di Di mở mắt, người mướt mồ hôi.
Thế mà cô lại mơ mộng xuân một đêm...
Xấu hổ đứng dậy rửa mặt, cô ra cửa tìm Chiếu Dã.
Chiếu Dã ôm hai bó củi khô về nhà, vứt bên cạnh cửa. Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Di Di, anh hỏi: "Sao thế?"
"Em muốn tắm rửa." Di Di khó có thể chịu được cảm giác quần áo dính nhớp vào người.
"Tắm rửa à..." Chiếu Dã như đăm chiêu điều gì đó. Anh nói: "Đi theo anh."
Di Di cầm quần áo thay và giặt sạch, đi theo Chiếu Dã. Cô tưởng trong núi này có suối nước nóng nào đó, nào ngờ Chiếu Dã lại dẫn cô đi tới bờ sông kia.
"... Anh nghiêm túc à?" Di Di nhìn mặt sông sắp kết băng, trợn mắt trừng Chiếu Dã một cái: "Anh muốn em bị đông chết đấy à?"
"Không lạnh đâu, em chưa thấy người bơi mùa đông bao giờ à?"
"Thật không?"
Di Di ngồi xổm xuống, vươn tay thử nhiệt độ, nước lạnh thấu xương khiến cô vội vã rụt tay về. Cô nói: "Điêu!"
Một phiến lá rụng trôi chầm chậm trên mặt sông, từng tầng sóng gợn nổi lên, chiếc lá rụng trôi về phương xa theo dòng nước.
Chiếu Dã giữ lấy gáy Di Di, nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Đó là tại vì em chưa khởi động?"
Di Di thuận miệng hỏi: "Khởi động thế nào?"
Bất thình lình, Chiếu Dã cúi đầu liếm vành tai cô. Di Di giật bắn mình, đang định há miệng mắng anh đánh lén, nhưng thoáng cái, môi cô đã bị chặn kín.
Chiếu Dã tiện khi đường không có vật cản, thăm dò hàm răng chốt chặn. Anh nhắm mắt hôn sâu, nhân lúc cô mơ màng vì động tình, anh từ từ cởi từng lớp quần áo của cô ra.
Khi làn da trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh, Di Di tỉnh táo lại một nửa. Cô định đẩy Chiếu Dã ra, nhưng cơ thể lại bị anh đặt trên cây.
Cái cây này...
Đi guốc trong bụng Chiếu Dã, mặt cô đỏ ửng lên vì thẹn.
Mắt Chiếu Dã đầy ý cười, anh tiếp tục trả lời câu hỏi của cô: "Đương nhiên là... vận động làm nóng người rồi."
Di Di định khuyên can anh: "Chiếu Dã, chúng ta đi về phòng rồi..."
"Ở ngay đây." Chiếu Dã nói là làm, kéo quần dài của cô xuống.
Rừng núi hoang vắng, nắng soi sáng người. Di Di chỉ còn độc một chiếc quần lót mỏng tang, ánh nắng đông nhợt nhạt phác họa núi tuyết trắng nõn nà, kín đáo mà nóng bỏng.
"Bị nhìn thấy thì làm sao đây..." Dù thế nào Di Di cũng không thể bỏ qua cánh rừng rộng lớn này. Xung quanh bát ngát, từng hành động đều bại lộ trong tầm nhìn đất trời.
Lúc này, Chiếu Dã đã cởi cúc áo cô ra, cởi thạo đến nỗi chỉ cần một bàn tay. Anh nói với vẻ không thèm để ý: "Đây là lãnh địa của anh."
Anh mê mẩn chạm lên núi tuyết, giọng anh hòa vào trong hoa tuyết rơi liên tục: "Không ai có thể bước vào."
Tha thiết tham lam nhấm nháp, làng tuyết tan ra thành một vũng nước, ngọt mềm, ngon như kem bơ.
Di Di tựa lưng vào thân cây xù xì, đường vân giăng khắp vỏ cây cào vào lưng cô, cảm giác cồm cộm khiến cô hơi đau.
Anh ngậm bầu ngực sữa của cô, không chịu bỏ qua, môi lưỡi trơn mềm làm dấy lên một mảnh tê dại.
Sự cứng rắn sau lưng và sự mềm mại trước ngực hình thành cảm xúc tương phản mãnh liệt.
Rõ ràng Di Di đã có phản ứng, nhưng xúc cảm khô ráp và cái lưng nóng bừng chưa bao giờ ngừng nhắc nhở cô đang ở đâu.
"Chiếu Dã..." Di Di gọi tên anh.
Chiếu Dã tưởng đó là một lời mời thiết tha, hai ba lượt đã cởi quần áo mình ra.
"Không phải... A..."
Chiếu Dã ngậm chặt chân tâm, hàm hồ nói một câu: "Ướt thế này còn nói không..."
Dứt lời, anh mút hạt đậu nhỏ vào, đầu lưỡi kích thích trên dưới.
Di Di dựa lưng vào thân cây, còn anh cứ phủ phục dưới hông cô, đầu rúc vào giữa hai chân cô.
Y như một con chó bự.