"Em có thời gian không?" Chiếu Dã nhỏ giọng hỏi: "Buổi trưa hay là..."
"Đợi, đợi đã!" Di Di cắt ngang lời anh.
Đây cũng không còn là vấn đề có thời gian hay không nữa rồi, Di Di chỉ vào Chiếu Dã, sau đó chỉ bản thân, không dám tin mà hỏi: "Anh muốn… theo đuổi tôi?"
"Không được à? Hay là em có bạn đời rồi?" Chiếu Dã nhìn cô một lát, rồi lại nhìn xung quanh. Giày dép kiểu nữ, sô pha nhỏ, trong phòng ngủ hiện ra góc bên của một chiếc giường đơn.
Anh từng dùng nhà vệ sinh nhà cô, biết tất cả đồ dùng bên trong đều chỉ có một phần, hơi thở độc thân phủ khắp nhà, Chiếu Dã lập tức nói như chém đinh chặt sắt: "Em không có."
Đây không phải là trọng điểm mà!
Di Di lau mồ hôi lạnh, vẫn không tài nào tiêu hóa được chuyện này: "Chúng ta chỉ mới quen nhau chưa đến nửa tháng, anh cũng chỉ mới gặp tôi mấy lần, công việc, tính cách, thói quen của tôi, anh đều không biết, vì sao anh lại nói muốn theo đuổi tôi?"
Chiếu Dã không trả lời ngay mà đi đóng cửa lại, tiến gần thêm một bước, bây giờ khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn nửa mét.
Sự chênh lệch về vóc dáng khiến Di Di thấy áp lực gấp bội: "Anh đừng đến đây, anh ngồi xuống đi!"
Chiếu Dã ngồi xuống vị trí ăn lẩu lần trước, Di Di tìm một chỗ cách khá xa chỗ anh.
Không khí như đông lại, quang cảnh có phần kỳ lạ. Vì một câu kia của anh, tâm trạng Di Di đã hoàn toàn thay đổi.
Họ bốn mắt nhìn nhau, Chiếu Dã lên tiếng trước: "Chắc em biết tôi là gì đúng không?"
Di Di gật đầu.
"Loài sói chúng tôi không giống với những loài động vật khác." Giọng nói của Chiếu Dã ẩn chứa sự mê hoặc nào đó, hệt như anh đang niệm một loại thần chú cổ xưa: "Có phải là người đó không, chúng tôi vừa liếc mắt là đã biết được."
Di Di nghe như hiểu mà cũng như không, lẩm bẩm lặp lại lời trước đó: "Nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau nửa tháng..."
"Không liên quan đến thời gian."
Nói đến đây, Chiếu Dã nở một nụ cười nhạt đến mức không thể nhìn thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Di Di, nhưng chúng không hề mang theo sự xâm lược, mà lại ngập tràn một vẻ dịu dàng chưa từng có: "Thứ sói dựa vào là trực giác."
Di Di sững sờ, giờ phút này, bỗng dưng cô ý thức được Chiếu Dã đang nghiêm túc.
Không phải trêu đùa, không phải lưu manh, không phải sự bỡn cợt giữa một sinh vật độc ác với một sinh vật nhỏ bé.
Anh nghiêm túc.
Mặt Di Di đột nhiên đỏ bừng đến hai tai, đây xem như là lời tỏ tình à? Cô còn chưa bao giờ được người… không phải, được sói tỏ tình...
Cô nghĩ thế nào cũng không tin nổi!
Hươu sao nói có một khách thuê nhà đã bị anh dọa chạy, không phải vì anh thấy ai là theo đuổi người đó chứ?
Di Di cắn môi, nghẹn lại nửa ngày mới nói: "Chúng ta không hợp nhau lắm... đâu!"
"Di Di, đừng từ chối tôi vội." Chiếu Dã nói: "Những điều em nói trước đó đều rất dễ giải quyết. Đợi sau khi chúng ta thấu hiểu nhau rồi, em chọn tiếp cũng không muộn."
Di Di chưa từng nghe Chiếu Dã nói nhiều như vậy, anh gọi tên cô cũng khiến cô thấy hồi hộp, dường như anh bặt tin một thời gian dài là để đến đây một cách có chuẩn bị.
"Di Di?" Giọng thăm dò vang lên.
Di Di ngơ ngác gật đầu.
Chiếu Dã đứng lên, nói chậm rãi bằng âm điệu khàn và sâu: "Em đã đồng ý, vậy chúng ta bắt đầu từ cách thức nguyên thủy nhất đi."
"Hả?" Di Di không hiểu, chỉ phát ra một từ đơn.
Chỉ thấy Chiếu Dã vỗ tay thành tiếng, đột nhiên biến thành một con sói lớn với lớp lông xám, trắng xen kẽ, chiều cao không khác nhiều với hình người của anh, nhưng kích thước lớn hơn một vòng. Đôi tai của anh dựng thẳng lên, anh lắc lư bộ lông xù một cách hào hứng.
Di Di bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, miệng há thành một hình chữ 'o'. Cô vươn tay ra, một sợi lông rung lên rồi rơi vào lòng bàn tay cô.
"Cái này..." Di Di phát ra tiếng thán phục.
Chiếu Dã đã biến thành chó sói, không tài nào mở miệng đáp lại cô, nhưng anh đến gần hơn một chút, dịu dàng cúi thấp người.
Một động tác 'mời'.
Di Di thử vươn tay, xoa lần theo bộ lông của anh, cảm xúc không giống như với mèo hoặc chó, lông anh dày hơn, lại càng mềm hơn.
Di Di không kìm được mà cảm thán về khoảng cách giữa động vật và động vật. So với người này thì hình dạng vốn có của cô chắc chắn là một cái tượng sáp thu nhỏ...
Haizz!
Trong lúc cô thở dài, Chiếu Dã đã biến trở lại, tay của Di Di còn dừng ở ngực anh, trong mắt anh chứa ý cười, cô lập tức rụt tay về như bị điện giật.
"Thích không?" Giọng nói Chiếu Dã trầm thấp.
Di Di đỏ bừng cả mặt, vì bẩm sinh có cảm tình với động vật lông mềm nên cô mới không kìm được mà xoa anh thôi!
Chiếu Dã không hề làm khó Di Di, lại nói: "Chắc là em rất tò mò tôi làm nghề gì phải không?"
Di Di ngước mắt lên, Chiếu Dã lấy ra một tờ giấy ra đưa cho cô, cô nhận lấy.
Đó là một tấm vé vào cửa, bên trên in 'Quyền anh ngầm - ông hoàng trở lại', còn có một chuỗi thời gian và địa điểm.
Vậy anh là võ sĩ quyền anh à? Cô đã từng nghĩ có thể anh là kẻ giết người, trộm cướp, tóm lại chúng đều không phải thân phận gì tốt đẹp. Vì những suy đoán xúc phạm của mình trước đây, đáy lòng Di Di nói xin lỗi.
Chiếu Dã bảo: "Ngày mai là trận cuối, tôi mong em có thể đến."
Di Di đáp: "Được."
"Còn nữa, đừng sợ tôi, tôi cũng không ăn thịt em." Chiếu Dã nửa đùa nửa thật nói.