Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, Di Di chuẩn bị về nhà.
Một nhân viên đến nói với cô, thần Z đang thay đồ trong phòng nghỉ, bảo cô chờ một chút.
Di Di được đưa đến phòng nghỉ trong cơn bối rối, trên đó có viết "ZY", là phòng dành riêng cho anh.
Di Di đợi ngoài cửa mấy phút, nhìn đồng hồ sắp điểm không giờ, ngày mai còn phải làm việc, cô bèn gõ cửa thúc giục.
"Vào đi." Người bên trong nói.
Di Di mở cửa, Chiếu Dã đã thay quần áo thường ngày, vẫn là quần đen áo đen, còn có mũ lưỡi trai.
"Em cười cái gì?" Chiếu Dã hỏi.
"Tôi có cười sao..." Bản thân Di Di cũng không để ý: "Lần đầu tiên gặp anh, tôi nhớ anh cũng ăn mặc thế này, ngay cả mũ đội cũng giống hệt."
"Vậy sao?" Chiếu Dã nhìn vào gương, anh không nhìn bản thân trong gương mà chỉ nhìn Di Di. Di Di xõa mái tóc dài, chiếc váy màu vàng nhạt khiến làn da cô trắng như tuyết, để lộ chiếc cổ tinh xảo nhẵn nhụi.
Một lọn tóc rủ xuống, Chiếu Dã muốn vén ra sau tai giúp cô, vừa mới đến gần, tay anh đã khựng lại giữa không trung.
Di Di không nhận ra động tác của anh, cười nói: "Hóa ra anh giỏi như vậy, bọn họ đều gọi anh là thần Z đó. Anh có nhiều fan hâm mộ thật, có người còn cầm biểu ngữ nữa, anh có nhìn thấy không."
"Miếng cơm kiếm ăn mà thôi." Chiếu Dã thờ ơ trả lời, ngón tay chơi đùa với đuôi của Di Di, anh nhìn dáng vẻ tập trung khi ủi bộ âu phục nhỏ kia, ngửi mùi thơm giữa mái tóc cô. Yết hầu Chiếu Dã lăn lộn, bước đến từng bước.
"Chiếu Dã, sao thế?" Di Di bị ép phải lùi về sau, cảm giác lo lắng xông tới, cô bước nhanh ra ngoài cửa: "Chiếu Dã, tôi phải về nhà."
Chiếu Dã vươn cánh tay dài khoác lên vai cô.
Di Di không tự chủ được co rúm lại, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô:
"Di Di, em không nghe lời."
Chiếu Dã buông tay, đi tới trước mặt Di Di, dùng giọng điệu chắc chắn nói: "Em lại ở cùng với con cáo đó nữa rồi."
Di Di nhìn thẳng vào anh, nửa thật nửa giả nói: "Cậu ấy tới cửa hàng tôi mua đồ..."
"Nói dối."
"Mùi trên người em, ít nhất..." Đôi mắt Chiếu Dã tối sầm: "Cũng phải ở cùng cậu ta hai tiếng."
Giọng nói của anh vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn, giống như đang chỉ trích cô đã gây ra sai lầm gì lớn lắm vậy.
"Vậy thì sao?" Sau khi bị vạch trần, Di Di quyết định không e dè gì nữa: "Anh không có quyền quản tôi."
Chiếu Dã lạnh lùng nói: "Chẳng phải tôi đã nói với em là phải cách xa cậu ta sao?"
Nỗi lo lắng sợ hãi suốt những ngày qua, bộ phim không vui tối nay xem cùng Triết Triết, đúng lúc có hẹn còn bị chất vấn. Di Di thấy vô cùng tủi thân, cô cũng không làm gì sai, anh dựa vào cái gì mà mắng cô như vậy?
Anh là sói thì sao chứ? Sợ cái rắm à!
Càng nghĩ càng thấy buồn, Triết Triết chỉ mới nắm tay cô, Chiếu Dã đã giống như một túi thuốc nổ. Tại sao những người đối xử với cô tốt một chút đều sẽ trở thành người đáng ghét như vậy chứ?
Di Di đỏ mắt, nức nở nói: "Tôi bắt buộc phải nghe lời anh sao? Anh là gì của tôi chứ. Xin đấy, Chiếu Dã, là anh đang theo đuổi tôi, chứ không phải tôi đang cầu xin anh."
Chiếu Dã nhẫn nhịn, nghiến răng nói: "Cho nên em mặc cái váy này là vì cậu ta sao?"
"Tôi muốn mặc cái gì cũng chẳng liên quan tới anh, anh đúng là phiền chết đi được!" Di Di lớn tiếng xả giận: "Là Quyền vương thì có thể bắt nạt người ta như vậy sao?"
Hô hấp của Chiếu Dã càng ngày càng nặng, bắp thịt cứng đờ, tay phải nắm thành quyền, gân xanh cũng bắt đầu nổi lên.
Bên ngoài phòng nghỉ ngơi, một vòng đấu giao hữu khác lại vừa bắt đầu, ầm ĩ vang trời, tiếng tung hô vang lên liên tục.
Chiếu Dã giơ tay lên, Di Di lắng nghe âm thanh bên ngoài, tưởng tượng khi cú đấm ấy giáng xuống, chắc cô sẽ được tái sinh luôn mất.
Một con thỏ như cô, biến thành người không hề dễ dàng chút nào. Cô sẽ thường xuyên để lộ đuôi hoặc tai, thường xuyên lo rằng mình sẽ bị người ta coi là dị dạng, bị bắt đi thí nghiệm.
Sống cô đơn lâu như vậy, giờ mới chuyển đến một khu dân cư có những đồng loại. Khi gặp được hươu sao hiền lành, cô đã thấy rất vui.
Chẳng qua, cô vẫn ghét cuộc sống phập phồng lo sợ, ghét những người hàng xóm xấu tính, ghét người xúc phạm cô. Nhưng cô lại thích Tiểu Khả, thích phường nấu nướng, thích ngồi quây quần quanh nồi lẩu để ăn tối.
Di Di nhắm mắt, có lẽ vào một giây phút nào đó, cô đã có chút thích anh khi anh thật lòng thật dạ với cô.
Nắm đấm không hề giáng xuống, một bàn tay nhẹ nhàng lau gò má cô, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lau đi nước mắt vừa rơi xuống của cô.
"Thật xin lỗi." Chiếu Dã nói.
Đáng lẽ anh nên nghe thấy cô khóc sớm hơn.
Đầu ngón tay anh có vết chai, lúc lướt qua làn da trơn mềm của Di Di cũng không hề thoải mái. Nước mắt Di Di không ngừng rơi xuống, giống như đang muốn lên án cuộc đời đau khổ này.
"Đừng khóc." Chiếu Dã khẽ nói.
Đôi tay này của anh đã từng đánh gục không biết bao nhiêu đối thủ mạnh mẽ. Chưa từng mắc sai lầm, chưa từng thấy do dự, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái nhỏ gầy đang nức nở.
Hóa ra vũ khí tốt nhất không phải là nắm đấm, mà là nước mắt của cô.
"Tôi không nên nói như vậy..." Chiếu Dã lo lắng hỏi: "Cậu ta làm khó em sao? Con cáo đó."
Di Di nghiêng đầu không để ý tới anh.
Chiếu Dã giải thích: "Không phải là tôi muốn can thiệp vào bạn bè của em, chỉ là con cáo đó không phải là người tốt."
Di Di liếc anh: "Trông anh cũng không giống như người tốt."
Chiếu Dã cứng họng.
Di Di đã nguôi giận hơn nửa, cô lau nước mắt, cúi thấp đầu nói: "Tôi phải về nhà."
Chiếu Dã đi theo sau cô, hỏi thêm một lần: "Con cáo kia làm khó em sao?"
Di Di vừa đi vừa tức giận nói: "Không có."
Chiếu Dã thở phào nhẹ nhõm.
Cơn gió lạnh thấu xương giữa đêm thu thổi qua Di Di vừa khóc vừa chảy nước mũi. Cô cầm khăn giấy lau đi nước mắt và nước mũi, đứng chờ xe ở ven đường.
Rạng sáng rất khó bắt xe, Di Di quyết định đi bộ, tính toán một chút, có lẽ phải tốn khoảng hai mươi phút, cũng không để ý tới người phía sau.
"Di Di." Chiếu Dã sải bước, chỉ mấy bước sau đã đuổi kịp cô. Nhìn thấy chóp mũi hồng hồng của Di Di, trong mắt lại lấp lánh nước, trông cô vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu.
Chiếu Dã không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ là trái tim giống như đã chìm xuống đáy hồ.
"Hồ Uất Triết, cậu ta..." Chiếu Dã lựa lời: "Có hơi ‘trăng hoa'."
"Sao?" Rốt cuộc Di Di cũng để ý tới Chiếu Dã, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu.
Chiếu Dã nói: "Cậu ta nói rằng cậu ta muốn hẹn hò với những kiểu bạn gái khác nhau."
"Mà trước đây, cậu ta lại chưa từng gặp người nào đáng quý như em..."
Gò má Di Di nóng bỏng, tự động bỏ qua nửa vế sau của Chiếu Dã. Cẩn thận nghĩ đến ý nghĩa của cụm "những kiểu khác nhau", chẳng lẽ để chỉ con người và các loại động vật sao, rõ ràng là bọn họ chưa bao giờ nói về thân phận của mỗi người mà.
Yên lặng một hồi, Di Di hỏi: "Sao anh biết?"
Chiếu Dã nhàn nhạt nói: "Ở lâu, rất khó để không biết. Người từng ở phòng em cũng phải dọn đi bởi vì cậu ta."
"Bọn họ đều bảo rằng anh..." Di Di kinh ngạc.
"Cậu ta biết tôi lười giải thích." Chiếu Dã thờ ơ nói: "Mặc kệ cậu ta, cũng không ảnh hưởng đến tôi."
Di Di không nói, trong đầu loạn như tơ vò, hơi tức giận, quả nhiên Triết Triết có mưu đồ; còn có chút áy náy, hóa ra Chiếu Dã thật sự muốn tốt cho cô.
Ban đêm lạnh lẽo, Di Di khịt mũi một cái.
Một cảm giác ấm áp truyền tới từ phía sau, là Chiếu Dã đã ung dung đến gần, chặn gió thay cho cô.
Anh đứng sau lưng cô nên Di Di không nhìn thấy, chỉ có thể trông thấy hai chiếc bóng đang lồng vào nhau dưới ánh đèn đường, giống như anh đang ôm lấy cô.