Di Di cho mình một ngày nghỉ.
Cô nằm trên giường, khi đói thì ăn chút bánh mì lót dạ, chẳng muốn đi đâu.
Hôm qua, cô đã thêm Wechat với Chiếu Dã, trên tường Chiếu Dã không có gì, ảnh đại diện cũng là một màu đen.
Bây giờ, cô có chút không biết nên đối mặt với Chiếu Dã thế nào, cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Di Di nhấm mở khung trò chuyện với anh, đối phương đúng lúc gửi tới một tin nhắn, dọa cô đến mức đánh rơi cả điện thoại.
Chiếu Dã: [Mấy giờ em tan làm?]
Di Di không muốn trả lời ngay, đợi mấy phút sau mới gửi: [Sao vậy?]
Đợi một hồi, Chiếu Dã vẫn không trả lời.
Di Di nổi giận, làm cái gì vậy trời?
Nằm ườn ra đến tối, bánh mì đã không thể lấp nổi cơn đói bụng, Di Di đành phải đứng dậy làm chút thức ăn.
Sau khi nhìn lướt qua nguyên liệu còn sót lại, cô quyết định làm một bát mì bò cà chua. Di Di rửa sạch cà chua, khứa một đường chữ thập rồi bỏ vào luộc trong nước sôi, sau khi lột da thì cắt thành từng miếng nhỏ.
Lúc đang chuẩn bị mở bếp, bóng đèn trên trần nhà đột nhiên chớp liên tục, sau khi "bụp" một tiếng thì tắt ngúm.
Cúp điện?
Di Di đi tới cửa sổ trong bóng tối, trong khu dân cư vẫn sáng đèn. Cô mở máy hút khói lên, cỗ máy vẫn hoạt động bình thường.
Di Di lại mở một ngọn đèn khác, ngồi trong phòng khách nhỏ, cô gọi điện cho hươu sao.
Điện thoại bên kia "tút" đến tiếng cuối cùng mới chịu nhận, Di Di kể cho anh ấy nghe về chuyện này.
Bên phía hươu sao rất ồn ào, giống như đang có người cãi vả gì đó. Di Di nghe anh ấy nói lớn rằng sẽ sớm cho người đến sửa chữa.
Trò chuyện thêm mấy câu, cô cúp điện thoại.
Được rồi.
Di Di để điện thoại ở một bên, mở chức năng đèn pin lên, tiếp tục nấu mì.
Không bao lâu sau, cửa bị gõ, trong đầu Di Di nghĩ, năng suất thật, hươu sao vẫn rất đáng tin cậy.
Ai ngờ người tới là Chiếu Dã, anh kéo một cái thùng lớn tới chặn trước cửa.
Tối qua đã khóc ở trước mặt Chiếu Dã một trận, còn mắng Chiếu Dã mấy câu, lúc này Di Di vẫn chưa nghĩ ra nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh, cô ngây ngốc nói: "Ừm, sao thế?"
Chiếu Dã lời ít ý nhiều: "Xin lỗi."
Lại bổ sung thêm một câu: "Cho chuyện hôm qua."
Nói xong, anh đích thân khiêng cái thùng vào, nhờ có đèn trong phòng khách và ngoài hành lang, Di Di nhìn thấy mấy chữ to.
Máy rửa chén tự động đa chức năng.
"... Cái này?"
Chiếu Dã không trả lời Di Di, anh tự nhiên mở đèn phòng bếp lên, sau khi nhấn mấy lần vẫn là một mảnh đen nhánh.
Di Di chỉ chỉ trần nhà, lúng túng nói: "Hư rồi."
Chiếu Dã liếc nhìn cô: "Chờ ở đây."
"Tôi đã gọi..." Di Di còn chưa nói dứt lời, người đã đi mất. Cô đứng yên tại chỗ, ngẩn người nhìn cái thùng nằm trên đất.
Chiếu Dã nhanh chóng trở lại, trong tay cầm một chiếc bóng đèn mới tinh. Anh gỡ lớp xốp bao bên ngoài chiếc bóng đèn mới, tìm một cái ghế để bước lên.
Di Di vô thức đỡ ghế, ngửa đầu nhìn Chiếu Dã.
Chiếu Dã nhanh nhẹn tháo chiếc bóng đèn cũ ra rồi đưa cho Di Di, khom lưng nói: "Đưa cái kia cho tôi."
"Ồ." Di Di nghe lời lên tiếng đáp lại.
Chiếu Dã lại đứng thẳng dậy, đầu anh sắp đụng trúng trần nhà, Di Di ở phía dưới nhắc nhở: "Coi chừng trên đầu."
Chiếu Dã trông như không nghe, cẩn thận lắp bóng đèn vào.
"Được rồi, em mở thử lên đi."
Di Di ấn công tắc, phòng bếp lại sáng ngời. Chiếu Dã leo xuống, lau sạch mặt ghế, lúc này mới hỏi: "Lúc nãy em nói cái gì?"
"Không..."
"À." Chiếu Dã hất cằm về phía chiếc máy rửa chén: "Tôi lắp cái này cho em nhé." Anh chỉ vào một chỗ trống trong phòng bếp, Di Di vội vàng nói: "Không cần, không cần... Anh lấy về tự dùng đi."
"Tôi không cần."
"Vậy để tôi... Chuyển tiền cho anh nhé."
Chiếu Dã vô cảm: "Em không cần phải thấy khó xử, là do tôi không đúng trước."
Di Di gảy ngón tay, cánh mũi chợt thấy hơi chua xót.
Bên kia, Chiếu Dã vừa thở hổn hển vừa lắp máy rửa chén, bận rộn đủ chuyện.
Di Di không hiểu gì về mấy thứ này, chỉ có thể nhìn anh vùi đầu làm việc.
Cô bỗng nhiên phát hiện, trong trái tim cô không hề sợ anh chút nào. Có lẽ chút hành động nhỏ của anh đã khiến cô thật sự cảm nhận được cảm giác khi có người theo đuổi. Cô bỗng nhớ đến ánh mắt khi đó của anh, cũng dè dặt như vậy.
Lắp được một nửa, hươu sao tới. Phong thái của anh ấy vẫn nhẹ nhàng như cũ, anh ấy ưu nhã dựa vào cửa, trêu chọc nói: "Ơ, tôi đến trễ mất rồi."
Di Di lúng túng đi qua một bên, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, căn hộ này cũng chỉ do cô thuê, liệu khoan lỗ như vậy thì có không được hay lắm không...
Cô hỏi hươu sao, hươu sao bình thản nói: "Không sao, dù sao căn hộ này cũng không cho thuê mỗi năm mà."
Di Di yên tâm.
Hươu sao nhìn Di Di bằng một thâm ý khác, đáy mắt lưu chuyển, anh ấy nhẹ nhàng nói: "Xem ra, hai người ở chung với nhau cũng không tệ."
Di Di đỏ mặt, bất lực nói: "Không phải... Anh ấy tới đúng lúc quá, nên..."
"Tôi hiểu mà." Hươu sao cười nói.
Anh không hiểu...
Di Di dõi mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của hươu sao, lẳng lặng thở dài.
Không thể giải thích, cũng chẳng thể nói rõ, cô cũng không biết anh ấy hiểu thế nào nữa.
Lúc này, Chiếu Dã cũng đã lắp xong máy rửa chén, anh đang quét dọn những thứ linh tinh còn sót lại trên sàn nhà. Di Di cướp lấy cây chổi trong tay anh, nói: "Để tôi làm cho."
Chiếu Dã gật đầu, lại nói cho cô nghe về cách dùng máy rửa chén.
"Thế tôi đi trước." Chiếu Dã ôm một đống rác chuẩn bị xuống lầu.
Di Di gọi anh lại: "... Chờ đã."
Chiếu Dã quay đầu.
Di Di nắm lấy vạt áo, không dám nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
"Tôi có nấu chút mì bò cà chua, anh có muốn ăn cùng không?"