Kẻ Cầm Dao Cuối Cùng


Tất cả mọi người gật đầu sợ hãi.

Đúng là bệnh tâm lý có thể giết người mà chẳng cần lý do.

Ly nhìn thấy cả đám đang sợ hãi thì mỉm cười.

“ Không đáng đang sợ như vậy đâu.

Tôi chỉ đang thắc mắc là ông ta bị ám ảnh cưỡng chế chứ đâu có hoang tưởng mà bị cho uống nhiều thuốc như vậy.

Việc bệnh nhân tâm lý có những hành động như vậy cũng cần có người hướng dẫn hoặc là gợi ý mới dẫn đến bệnh tình nặng như vậy”.

Điều mà Ly cung cấp khiến cho mọi người rơi vào trầm tư.

Điều này có nghĩa có kẻ lợi dụng việc chữa bệnh tâm lý sai khiến những kẻ khác làm việc cho mình.Vừa an táng cho Hiền xong.

Bà Lý còn đang cầm ảnh của con sợ đau buồn thì bị ông Hoàng tát cho một cái.

Ông ta bắt bà phải thu dọn đồ đi khỏi đây ngay lập tức.


Bà Lý không chịu bị ông Hoàng đánh và bắt phải đi.

Trong lúc thu dọn hành lý ông Hoàng còn lẩm bẩm “ nó đến rồi, nó đang trả thù bọn tao”.Đi ngược lại sự sợ hãi và bàng hoàng đó lại là sự thong dong bình tĩnh của một người tự xưng là bác sĩ.

Cô ta quay lưng lại với anh sáng ay nghe điện thoại, tay kia đùa nghịch những lọ thuốc “ Yên tâm đi.

Bọn nó đâu biết được.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cả rồi”.

Tiếng cười thanh thúy và đáng sợ đó cứ vang vọng trong căn phòng u tối như tiếng cười mời gọi của những oan hồn dưới địa ngục.Trong căn phòng tối chỉ có ánh đèn mờ mờ.

Một con rối gỗ có một mắt, 1 tay, 1 chân, mái tóc màu đen mắt trợn tròn nằm trong một hình tam giác được một người cầm - tay của một người đàn ông.

Anh ta đeo găng tay cẩn thận miết theo con rối cười thần bí với hai người đứng xung quanh bàn gần đó.Con rối được cầm lên soi dưới ánh nến mờ mờ, Anh ta cười một tiếng thích thú sau đó anh nhúng con rối vào một chậu máu rồi nhấc lên, từng giọt máu nhỏ xuống sàn nhà tí tách.Những giọt máu lạnh lùng rơi xuống mặt bàn nở rộ ra những đóa hoa.

Hai người còn lại chắp tay trước ngực miệng lẩm bẩm như đang đang thực hiện một nghi thức cầu nguyện nào đó.

Khi mà cra ba đang thành kính bỗng nhiên có một người hớt hải chạy vào lo lắng nói.

“Không xong rồi.

Nó xuất hiện giết người rồi”.

Cả ba người sững sờ giật mình sợ hãi ném con rối gỗ đi.Phong đang ngồi gãi đầu gãi tai tìm kiếm hết tất cả những người có học vị bác sĩ tâm lý trong nước.

Anh luôn có dự cảm sắp tới sẽ có một chuyện gì đó kinh khủng xảy ra.Dung hí hửng nhìn Lam giơ tấm vé lên cho mình xem.

Cô ao ước ngưỡng mộ.

“ Vé xem bảo tàng đúng không anh?”.

Lam cười cô một cái.

Đúng là một cô gái trẻ tuổi.


Chỉ vì một tấm vé đi xem triển lãm cũng đã phấn khích đến như vậy.

Anh đưa vé cho Dung “ đây, của em đây, gớm làm cái gì mà như trúng số thế”.Dung cầm tấm vé hôn lên một cái.

Cô hớn hở “ Anh không biết đâu.

Nghe nói lần triển lãm này sẽ cho mọi người thấy được những cái mà các nhà khảo cổ mới tìm thấy đấy ạ.

Hi hi hi em phải đi xem mở mang đầu óc mới được.” Nói xong Dung tung tăng bỏ đi.

Lam nhìn theo bóng lưng của cô mà mỉm cười bắt đắc dĩ.

Nhà có cô em mới lớn đúng là khổ ghê cơ.

Chưa cảm khái xong thì anh có điện thoại.

Lam đành nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà làm cho anh cau mày lại.Mấy ngày nay tổ hình sự của Phong không có vụ án mà còn mệt hơn khi có vụ án.

Phong huy động tất cả nhân lực bắt mọi người thống kế tìm kiếm hết tất cả các chuyên gia tâm lý, các phòng khám tư nhân lại cho mình.Hương mệt mỏi ánh mắt lờ đờ nhìn quanh văn phòng.

Sinh và Minh đang nằm bò trên bàn lật chồng hồ sơ trong vô thức.

Cô cố gắng vỗ mặt mình cho tỉnh táo hơn.


Cả một tuần nay cô cứ dán mắt vào máy tính tìm kiếm hết thông tin trên mạng, chính và không chính quy đều có.

Phải nói ngày nay nhiều bạn trẻ mắc bệnh tâm lý thật.

Còn có những người buông lời xúc phạm người khác thậm tệ mà chẳng lo lắng gì.

Đúng là quá đáng sợ mà.Khi mà cả phòng hình sự đang kêu trời thì trời không thấu.

Kêu đất mà đất chẳng hay thì Dũng gõ cửa phòng.

Anh đứng ngay cửa phòng tay đút túi quần âu, áo sơ mi trắng.

Nhìn rất ra gì và này nọ.

Tui nhiên nếu không có hình ảnh anh cầm cái xúc xích ăn thì nó sẽ hợp với hình tượng soái ca hơn đó.“ Đóng kén cả tuần ra ngoài hoạt động đi” Cả đám hớn hở nhìn Dũng.

Nhìn những ánh mắt lấp lánh muốn ăn tươi nuốt sống của mình Dũng ăn luôn miếng xúc xích cuối cùng lôi từ trong túi quần ra mấy tấm vé.“ Đi xem triển lãm đi” Cả đám cụt cả hứng.

Cứ tưởng đi ăn đi chơi chứ đến mấy cái chỗ học thuật đó thì họ thà ở nhà ngồi điều hòa cho mát còn hơn.Phong cầm theo ly cafe đứng sau Dũng giật lấy tấm vé lẩm bẩm “Vé xem triển lãm”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận