Trans: Cecil (damzyland)
[Kẻ phục tùng IP 103014 Italos hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Chủ thần đã nhìn thấy quyết tâm của bạn, hy vọng bạn vẫn sẽ thể hiện xuất sắc như vậy, Màn Đêm Vĩnh Hằng kỳ vọng sự khởi bước của bạn.]
Kẻ chi phối bỗng nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Hình như còn có hơi... không phục.
Cũng đúng, dù sao cũng mới bắt đầu, nhưng sao hắn đã hoàn thành nhiệm vụ rồi?
Dường như những nhóm khác còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, họ giật mình nhìn nhau, trong đầu toàn là sự tuyệt vọng vì không thể trở lại thế giới của mình. Chỉ có lác đác vài người chấp nhận sự thật, nhưng cũng khiếp sợ không biết nên mở miệng nói gì.
Đúng lúc này, họ nghe thấy giọng nói già nua khác hẳn với những người có mặt tại đây.
"Hoan nghênh những vị khách từ phương xa. Chào mừng đến với thị trấn yên bình Plog, trang viên Histriel đợi các vị đã lâu." Quản gia tóc bạc khoác bộ áo trang trọng đặt tay trước ngực, cúi người cung kính chào.
Mọi người sực tỉnh quay đầu nhìn về hướng đó, buồn bã lẫn lộn sợ hãi tức thì tan biến, đôi mắt dần trở nên sáng tỏ.
Sương trắng tan đi để lộ vườn hoa xanh um tươi tốt, cây cỏ tỏa ra mùi hương ngào ngạt. Đài phun nước tung tóe, hơi thở tươi mát bắn ra xung quanh. Tòa nhà đằng trước vô cùng tráng lệ, đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn rộng mở đang chào đón họ.
Quản gia đứng cách cửa lớn vài bước, là một ông lão có gương mặt thân thiện hiền lành.
"Tôi tên West Delhi, là quản gia của trang viên này."
"Mời các vị khách cùng vào."
Italos nhếch môi, nhìn quản gia lặp lại từng câu: "Mời vào."
Những vị khách do dự, nhưng trừ nơi này ra còn chỗ khác để đi sao?
"Sao trăng gì nữa." Có người quay đầu nhìn cửa sắt trang viên, sương trắng vẫn tụ tập bên ngoài: "Kẻ cắm đầu chạy ra ngoài 2s sau chẳng còn tiếng động gì, tôi không tin kẻ đó còn sống."
"Đi, đi... đi vào thôi..." Người khác vội hùa theo.
Đi đầu là hiệp sỹ toàn thân mang giáp, theo sát bên cạnh là một cô gái mặc váy hồng sắc mặt trắng bệnh. Kế đó là hai người ăn mặc như vu sư, mỗi người cùng đồng hành với một người mặc trang phục kỳ dị khác.
Tổng cộng có 13 người.
Italos và thanh viên tóc đen đi cuối cùng, hai người không sánh vai như những nhóm khác, mà một người đi trước một người đi sau.
Hầu gái đóng cửa lại, giọng West Delhi từ đằng trước truyền tới: "Tôi đã chuẩn bị chiếc giường mềm mại và bữa tối ngon miệng để xua tan sự mệt mỏi của các vị rồi. Tôi biết mọi người mới trải qua sự kiện đáng sợ nên chẳng có tâm trạng, tôi thành thật xin lỗi vì điều này. Nhưng không sao, nơi này rất an toàn, các vị hoàn toàn có thể yên tâm ngủ một giấc. Tối nay đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai có sắp xếp dự định gì cũng không muộn."
Mùi thức ăn thơm ngon tỏa ra nồng nặc, ngoài mùi thịt kích thích vị giác ra còn có mùi tươi mới của trái cây. Chiếc bụng đói meo của những du khách réo ùng ục, họ không nhịn được nuốt nước miếng, bước chân bám sát sau quản gia, tỏ ý thúc giục.
Không có gì hơn được bàn tiệc trước những cái bụng đói.
Hiệp sĩ gật đầu, thiếu nữ thỏ thẻ nói cảm ơn.
Giọng cô mềm mại yếu ớt, giống như loài chim sơn ca ốm yếu, thật khiến người ta phải thương xót.
Giống như tiếng linh hồn khóc thảm khi sinh mệnh bị thiêu đốt lụi tàn.
Italos không thể chấp nhận con người có quyền tùy ý khống chế hắn, nhất là khi kẻ nắm quyền này còn không phải hắn, mà là một thứ gì đó chẳng liên quan.
[Cảnh cáo...]
Italos vừa mới hành động thì âm thanh máy móc quái dị không mang chút cảm xúc nổ bùm bên tai.
Kẻ chi phối cảnh giác, cậu nghiêng người ngửa đầu hòng tránh mũi kiếm chém ngang từ sau lưng, đáng tiếc không gian quá hẹp, vừa ngẩng đầu đã bị Italos khống chế.
Lưng va mạnh vào vách tường, cơn đau khiến hô hấp cậu rối loạn. Cổ tay phải bị ép chặt bên tai, trường kiếm chắn ngang mắt hai người, kẻ chi phối chẳng thể nhúc nhích một li.
[Cảnh cáo, trong nhóm nghiêm cấm tổn thương nhau, xin lập tức chấm dứt hành vi này!]
[Cảnh cáo, trong nhóm nghiêm cấm tổn thương nhau, xin lập tức chấm dứt hành vi này!]
[Cảnh cáo, trong nhóm nghiêm cấm tổn thương nhau, xin lập tức chấm dứt hành vi này!]
.......
Mọi thứ diễn ra lặng im không một tiếng động, những vị khách lục tục băng qua cánh cửa nhà ăn, không hề quay đầu lại, càng không một ai chú ý tới người thanh niên giải đáp thắc mắc cho mình đã tụt lại phía sau.
Mũi kiếm phản chiếu ảnh ngược hai người, đồng thời chiếu sáng cằm của kẻ chi phối bằng một lớp ánh sáng sặc sỡ, giống như màu sắc của đôi cánh bị mặt trời khúc xạ.
Kẻ chi phối bị bắt ngửa đầu lộ ra vùng cổ, tay kia ép chặt mũi kiếm, đồng tử co rút, lông mi run run.
Lưỡi kiếm được phủ vệt máu của ánh trăng cũ xưa, thấm đẫm thân kiếm, cứ như đã trở thành một bộ phận của nó. Nơi vết máu dung hòa với thân kiếm sinh ra một loại hoa văn lộng lẫy kỳ dị, tựa như hoa văn rực rỡ trên cửa sổ nhà thờ, lại giống như đóa hoa hồng mỹ miều sắp nở rộ.
Tất nhiên, ánh sáng lung linh hoa lệ đó nào che đậy được sự sắc bén của lưỡi dao.
Chỉ cần nhẹ nhàng trượt qua là có thể cứa đứt xương cổ của con người yếu ớt.
Hắn thật sự chẳng thích gọi đối phương bằng ba chữ đó, nhất là khi phải thêm chữ "của ta", điều này khiến Italos cảm nhận được sự trói buộc. Mỗi khi nghĩ tới ba chữ này, hắn lại muốn nổi đóa, rất khó để dò tìm nguyên nhân từ dòng cảm xúc này, nhưng Italos vẫn nhấm nháp nó trong lòng không biết mệt, như đang không ngừng cảnh cáo, ngăn lại dục vọng phá hủy tuôn trào.
Tí tách, tí tách.
Máu chảy dọc theo cổ tay rơi xuống cổ áo, chúng uốn lượn theo cổ, đọng lại tại nốt ruồi hõm giữa xương quai xanh. Bóng mi che khuất tầm mắt cậu, dưới ánh sáng mờ mịt, hắn khó mà quan sát được vẻ mặt của đối phương, chỉ thấy được đôi đồng tử co rụt lại trong nháy mắt, rồi lại bình tĩnh nhìn trực diện.
Kẻ chi phối hạ phòng bị, chủ động buông bàn tay ngăn cản ra, tiện đà càng dựa gần vào Italos, để động mạch càng kề sát lưỡi dao lạnh lẽo. Nếu không phải tay kia còn đang bị cầm cố, hắn gần như ôm trọn đối phương.
–Nào, ra tay đi.
Cứ như cậu đang muốn nói thế vậy.
"Ta sẽ không nghe theo mệnh lệnh của cậu."
Nếu không phải tên chủ thần đó đề ra quy tắc phải tuân thủ mọi mệnh lệnh thì cũng không xảy ra chuyện phiền phức như thế này.
Hắn muốn nhận được đáp án khiến mình hài lòng, hơn nữa để đối phương nhớ kỹ đây chẳng phải chuyện đùa cợt. Nếu từ chối, vậy biến. Về phần lý do tại sao không giải quyết trực tiếp... Đùa gì thế, hắn là thiên sứ, sao có thể ra tay với con người yêu mến hắn được?
Kẻ chi phối liếc mũi kiếm vẫn chưa làm rách da cậu, chậm rãi lia mắt, nhếch môi: "Chỉ là một bộ giáp rách, tôi không cần một con dao cùn."
Đúng là con người lạnh lùng, nhưng hắn thấy vậy còn vừa mắt hơn những kẻ nhiệt tình khác. Nhất là khi đối phương nói chuyện, giọng nói còn du dương hơn chim sơn ca, lại như mang theo ma lực mê hoặc lòng người, không hiểu sao cứ quấn lấy như muốn hắn phải phục tùng, khơi gợi cảm giác phấn khích thích thú thầm kín trong hắn.
Italos giấu sự khác thường này vào trong mắt.
Không thể không nói kẻ chi phối có vẻ ngoài hết sức tinh xảo, cứ như búp bê chứ chẳng giống vật sống, vẻ đẹp đó còn làm lu mờ nét mặt lạnh băng. Trên người cậu có vết thương bị quái vật cắn xé không thương tiếc, màu đỏ loang lổ diễm lệ lây dính khắp nơi, cả người tỏa ra một hương vị ngọt ngào. Cậu thản nhiên nhìn trực diện, nhưng vẫn không thể che lấp cơ thể khẽ run vì đau đớn của cậu.
Điều này khiến hắn nhớ lại một chuyện đã xảy ra từ rất lâu, khi đó hắn nhận được một vật trang trí độc nhất trên thế gian chỉ có 3 cái được chế tác tinh xảo từ đám người sa đọa phung phí vì muốn lấy lòng những kẻ quyền quý. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một món trang trí khéo léo tinh vi như thế. Đáng tiếc khi đang ngắm nghía, do không khống chế được sức mạnh nên đã làm nó vỡ tan tành.
Trước khi bị phá nát trong tay hắn, vật trang trí đó cũng run rẩy một cách tội nghiệp như thế này sao?
Mũi kiếm để lại một vệt đỏ.
Thật thú vị.
"Thưa chủ nhân." Quản gia xuất hiện lặng im không một tiếng động, dù chứng kiến tình cảnh này vẫn điềm tĩnh ngăn lại: "Xin đừng vô lễ với quý ngài này như vậy."
Chán ngắt.
Lúc tách ra độ ấm giữa cả hai biến mất, xung quanh lại trở nên âm u lạnh lẽo.
Italos mất hứng thu kiếm về, thờ ơ sửa sang lại mép áo cho kẻ chi phối của hắn: "Đi chuẩn bị nước ấm, West Delhi, khách của chúng ta đi đường mệt mỏi, miệng vết thương còn đang rỉ máu, nhớ xử lý vết thương trước. Chớ quên chuẩn bị hương an thần vào buổi tối, nếu không cậu ta sẽ mất đi lý trí vì mấy chuyện vặt vãnh hôm nay."
Một kẻ tìm chết trong vô tri.
"Ngoài ra tìm vài bộ quần áo vừa người nữa."
"Đừng thất lễ với khách."
Áo khoác của kẻ chi phối quá rườm rà, là kiểu dáng hắn chưa từng gặp, chỉ đành vuốt nếp uốn tạo dáng cho có. Đối phương vẫn đứng im phối hợp với động tác của hắn.
"Vâng ạ." West Delhi nhường đường cho khách, dặn dò người hầu chuẩn bị thuốc thang và băng vải, sau đó một người hầu khác xuất hiện dẫn kẻ chi phối tới nhà ăn.
Quản gia đi theo lại hỏi Italos: "Bữa tối vẫn như cũ sao chủ nhân?"
Đôi mắt quản gia già đục ngầu theo năm tháng, giọng điệu cũng chẳng còn hùng hồn như xưa, chỉ có lòng tôn kính dành cho hắn vẫn trước sau như một. Italos nhìn gương mặt của ông ta, thoáng dừng lại, sau đó đi tiếp: "Tất nhiên."
Nhưng West Delhi vẫn đứng im tại chỗ: "Nhưng mà chủ nhân, về những vị khách mới đến hôm nay, làm thế có hơi..." Không ổn lắm?
Ông ta còn chưa nói xong, trường kiếm sắc bén lóe sáng, đầu ông quản gia đã rời khỏi cơ thể bay lên không trung, máu phun tung tóe bắn xuống mặt đất.
Môi vẫn còn mấp máy nói nốt nửa đoạn sau.
Thật quá kỳ lạ, Italos nhớ rõ mình từng dùng bữa vô số lần ở trong phòng, nhưng chẳng nhớ nổi nguyên nhân là gì.
Hắn cụp mắt hờ hững nhìn thi thể, vừa ngước lên nhìn đã thấy kẻ chi phối đang lẳng lặng đứng sau tấm ngăn quan sát. Thực hiển nhiên, cậu đã chứng kiến toàn bộ quá trình, sau khi bị Italos phát hiện, cậu cũng chẳng che dấu, đảo mắt nhìn West Delhi rồi liếc sang hắn, cuối cùng xoay người rời đi chẳng chút quan tâm.
Italos rút khăn tay lau máu dính trên kiếm, khăn tay tơ lụa lướt từ đầu đến đuôi kiếm, thân kiếm trắng tinh không chút tì vết.
West Delhi là con người hầu cận trung thành nhất của hắn.
Ông ta và những hầu gái đã sớm yên nghỉ trong trận hỏa hoạn cuối cùng đó rồi.
Nhóm hầu gái cúi đầu bấu chặt váy dài, dựa tường khom lưng không dám hé răng.
Nhà ăn.
Những vị khách đã ngồi xuống.
Người hầu đem nước ấm và thuốc thang vào, săn sóc rửa sạch miệng vết thương và băng bó cho mỗi vị khách.
Những người hầu được sắp xếp nghiêm khắc tuân thủ quy tắc lễ nghi của dinh thự, gần như đi không chạm gót, động tác nhanh nhẹn trật tự. Dụng cụ ăn bằng bạc phát ra âm vang khe khẽ, tiếp đó được người phục vụ bày biện những món chính nóng hôi hổi, mọi việc chỉ tốn tầm mấy chục giây đã kết thúc.
"Hiệu suất cao thật..." Người đàn ông mập mạp cảm thán. Tay và mặt gã chỉ bị xây xát chút xíu, nhưng những hầu gái không hề làm qua loa lấy lệ, thậm chí họ còn lấy khăn ướt lau sợi tóc bị dính bùn thật sạch. Vả lại người nào người nấy cũng ưa nhìn, tay chân dịu dàng cực kỳ.
Người bên cạnh chán ghét trừng gã, đây là người phục tùng của gã, là một tu sĩ dùng kiếm.
Các vị khách nói lời cảm ơn, đợi tới khi mọi thứ ổn thỏa, các hầu gái lui ra trước cửa nhà ăn, chỉ chừa lại hai người trong phòng. Bấy giờ họ mới có không gian trao đổi với nhau.
Cậu học sinh cầm dao không dám động nĩa, do dự nhìn sang người khác, phát hiện hiệp sĩ, pháp sư, gã lưu manh và thanh niên tóc đen đã sớm dùng bữa.
Gã lưu manh thấy thế, cướp một miếng thịt trong dĩa của cậu ta: "Nếu muốn hại mày thì cho mày vô nhà rồi trị thương làm gì? Vả lại có ma nào tới lúc chết mà còn muốn làm ma đói không hả?"
".....Anh nói đúng."
"Chỗ này đáng sợ quá." Cô gái khóc lóc. Trong biệt thự không có hệ thống mạch điện quen thuộc, thứ chiếu sáng chỉ có ánh nến hoặc ngọn đèn dầu, tuy rằng được thắp rất nhiều nhưng chẳng sáng là bao, vẫn còn một số điểm mù không thể chiếu tới, phảng phất như khung cảnh sáng trưng dưới ánh nến không như nơi mà cô ấy nhìn thấy.
Hiệp sĩ an ủi đồng đội của mình: "Đừng lo, nếu chúng ta là một nhóm, từ giờ tới khi kết thúc tôi sẽ chịu trách nhiệm." Hiệp sĩ tên Tô Sách, cô gái tên Hứa Hàm này là người chi phối của anh ta.
"Tôi vẫn chưa hiểu rốt cuộc nơi này là nơi nào." Một cô gái thuộc nhóm khác lên tiếng, cô tên Lý Nguyệt, người phục tùng là người bạn quen thuở nhỏ của cô, tên Thẩm Nhiên.
"Mấy người chưa từng đọc tiểu thuyết à? Thể loại vô hạn lưu ấy..." Trì Cao Nghĩa đẩy kính, nhận ra trang phục người bên cạnh có hơi... không hợp với thời đại của mình, trong mắt họ toàn là nghi vấn, thế là lại tốn sức giải thích một phen.
Tất nhiên cậu học sinh này cũng không ngờ sau khi trải qua những chuyện như vậy, bản thân thật sự có thể đến nơi chỉ có trong truyền thuyết này.
Kẻ phục tùng của cậu ta là một ma pháp sư mặc trường bào, gương mặt bị trùm đầu che kín không thấy rõ biểu cảm, chỉ thấy được phần cằm xương trắng toát.
"Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn hết chúng ta nên tìm hiểu những người ở đây." Cậu học sinh cẩn thận nhìn thanh niên tóc đen: "Anh...anh đại, xin hỏi anh tên gì vậy ạ?"
Kẻ chi phối tóc đen có đôi môi nhợt nhạt và trông như sắp chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào. Khi được hỏi, cậu đang loay hoay gảy món ăn mình ghét ra mép đĩa.
".....Úc Phong." Cậu đáp