Hai mươi hai năm sau…
Nằm ở vùng núi phía bắc Đài Loan có một ngôi nhà như trong cổ tích,lại nằm trong vùng Mậu Lâm được thừa hưởng đặc ân của thiên nhiên, xung quanh ngôi nhà là đồi núi xanh mướt. Sáng sớm, từ cửa sổ hướng tầm nhìn ra xa, chỉ có sương mù cùng mây trắng, như một bức tranh thủy mặc, khiến người ta cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Khu nhà như trong cổ tích này thật ra là một khu chung cư kiểu Âu mới hoàn thành, do kiến trúc sư nổi tiếng Bành Vũ Hiên thiết kế, sử dụng những vật liệu có tính bảo vệ môi trường cao, mái nhà dựng các tấm pin năng lượng mặt trời, các bộ phận khác đều sử dụng thiết bị thân thiện với môi trường.
Bành Vũ Hiên, sở hữu mái tóc vừa đen vừa lộn xộn, lông mày dày in đậm trên đôi mắt đen sâu lấp lánh như đá quý, tản ra một niềm tin kiên định vững chắc. Mũi thẳng, môi mỏng hơi nhếch khiến người khác có cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận.
Ngay cả khi mặc trên người chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông cùng quần bò rách lỗ chỗ vẫn không thể che giấu một thân hình cao lớn, đẹp đẽ cùng cảm giác nổi loạn, tựa như con ngựa hoang chưa thuần phục.
Việc trang hoàng khu chung cư đến giữa trưa cũng coi như xong, đám công nhân cuối cùng cũng lục tục kéo nhau xuống núi.
Bành Vũ Hiên cẩn thận kiểm tra lại từng chi tiết trong phòng, sau đó mở cửa sổ, tầm mắt lướt qua một loạt hàng cây bách xanh ngắt, dừng lại ở một thân ảnh nhỏ nhắn. Người ấy buộc một chiếc khăn lam trên đầu, đeo tạp dề màu tím đang ngồi loay hoay ở trước sân chăm chút hoa cỏ. Khi tầm mắt anh dừng lại ở người con gái đó, đáy mắt ngay lập tức trở nên nhu hòa.
Đó là người anh vô cùng thương yêu – Chử Nhược Ân.
Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, mắt ngọc mày ngài cùng ánh mắt chuyên chú, vầng trán lấm tấm mồ hôi, mặc dù một tay cầm xẻng, trên người dính bùn đất, cả người cô vẫn tỏa ra một nét tươi cười kiều mị mê người.
Cô khéo léo, tỉ mẩn trồng từng cây, nào cúc Marguerite, oải hương, hương thảo cùng húng quế…Những cây lớn hơn khẽ lắc lư theo gió, tỏa ra mùi thơm dìu dịu.
Cúc Marguerite
Bành Vũ Hiên chuyển tầm mắt về phía bàn uống nước trong phòng, trên bàn có một cốc nước chanh đã pha sẵn, anh nhanh chóng cho thêm một ít đá rồi cầm lấy, bước đến bên cạnh cô. “Nhược Ân.”
“Sao vậy?” Cô đáp lời, vẫn không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xới đất.
“Phơi nắng cả ngày vậy, em không nóng sao?” Anh vừa mới đứng ở ngoài này chưa đến hai phút mà mồ hôi mẹ mồ hôi con đã túa ra ướt đẫm lưng.
“Có một chút!” Cô cười, có vẻ như không để ý đến thời tiết.
“Nghỉ chút đi, nước của em này!” Anh đưa ly nước chanh đến trước mặt cô.
Chử Nhược Ân đang tập trung vào đám hoa cỏ trước mặt, ngẩng đầu thấy cốc nước đá, cô cười cười trước sự quan tâm của anh. “Cảm ơn anh, Hiên!”
Ánh nắng dường như không ảnh hưởng gì đến làn da của cô, hai gò má trắng trẻo được tắm nắng lại phiếm hồng, trông cô càng xinh đẹp động lòng người.
Cầm lấy ly nước, cô uống một ngụm lớn, nâng tay nhìn đồng hồ, khẽ kêu một tiếng, “Ôi, đã mười hai giờ rồi sao?”
Đáy mắt Bành Vũ Hiên khẽ nhuốm tia đau lòng. Anh biết rõ, mỗi khi cô làm việc gì mình yêu thích, sẽ tập trung đến quên cả thời gian, quên cả ăn cơm.
Họ yêu nhau ba năm, tình cảm cũng đã ổn định. Cô là trợ lý thiết kế của anh, năng lực không phải tốt nhất, nhưng tính tình đơn thuần thiện lương, dịu dàng mà lại độc lập, anh thích cô bất kể tính cách cô còn có vài phần trẻ con.
“Anh chắc đói bụng lắm rồi! Em đi làm cho anh món anh thích nhất, đợi em một chút!” Cô vội vàng đứng dậy, đưa cốc thủy tinh cho anh rồi phủi bụi cát trên tay cũng như trên người, xoay người vào nhà.
Bành Vũ Hiên năm nay ba mươi hai tuổi, tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, là đời thứ hai của công ty thiết kế nổi tiếng trong nước, đồng thời là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới.
Mẹ anh bị bệnh mất khi anh mới ba tuổi, cha anh đi tiếp bước nữa, mẹ kế sinh ra một người em trai, đối với anh lúc nào cũng tràn đầy ghen ghét. Trước mặt cha anh thường giở trò ly gián, khiến anh cùng cha mình tranh chấp nhiều lần, từ đó khiến anh trở nên nổi loạn và phóng túng, có lúc bình tĩnh chín chắn, có lúc lại trở nên quái gở không lường được.
Mỗi khi ở nhà nhìn thấy ba người họ nói cười vui vẻ, anh như trở thành một người xa lạ,chỉ thích trốn trong phòng một mình gặm nhấm cô độc cùng thê lương. Thời gian dần qua, trong mắt mọi người anh trở thành một kẻ ngạo mạn cùng tăm tối.
Nói như vậy nhưng cũng không thể phủ nhận, Bành Vũ Hiên vẫn là một niềm tự hào to lớn của Bành gia.
Anh thông minh từ nhỏ, trầm ổn nội liễm, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ khoa kiến trúc đại học Harvard, bằng chính năng lực của mình đặt chân vào công ty kiến trúc Hoa Kỳ Massachusetts , chịu trách nhiệm thiết kế các dự án mang tầm cỡ quốc gia và quốc tế. Đối với việc am hiểu về các vật liệu cùng kỹ thuật xây dựng thân thiện với môi trường, không ai có thể vượt qua anh.
Sau khi trở về Đài Loan, anh cùng vài người có chung sở thích thiết kế thành lập công ty kiến trúc cho riêng mình, chịu trách nhiệm các dự án quy mô lớn trong việc xây dựng các công trình xanh và tiện ích công cộng cho khu vực Đài Bắc, giành được nhiều giải thưởng cho kiến trúc sư xuất sắc, thành tựu vô kể.
Cha Bành Vũ Hiên vẫn mong con trai mình có thể gia nhập công ty thiết kế của ông để trở thành người nối nghiệp sau này, nhưng Bành Vũ Hiên không hứng thú với việc quản lý kinh doanh nên tạm thời công ty của cha anh giao cho người em cùng cha khác mẹ, Bành Vũ Thần giúp đỡ quản lý.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn vội vàng rời đi, trong lòng Bành Vũ Hiên cảm thấy ấm áp.
May mà anh còn có cô.
Gia thế anh tuy rằng hiển hách, nhưng nội tâm lại cô tịch tựa như cỗ băng , cho đến khi gặp một người mang cho anh niềm vui, hạnh phúc cùng ấm áp.
Chử Nhược Ân chăm chỉ, dịu dàng, hiểu chuyện, tính cách ngạo mạn của anh khiến người khác khó chịu, xa lánh, cô chẳng những không ghét bỏ mà còn bao dung và thông cảm cho anh. Chỉ có trước mặt cô, anh mới bỏ xuống mặt nạ băng giá đó, tìm kiếm ánh bình minh trong màn đêm tăm tối.
Bọn họ cùng nói chuyện, cùng sẻ chia về tình yêu, ẩm thực, thưởng thức hương vị của hạnh phúc, cùng chung sở thích về một cuộc sống an bình không màng danh lợi. Chỉ khi ở bên cô, anh mới cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm chăm sóc, mới có thể hiểu được niềm vui chân thành khi ở cùng mọi người quý giá như thế nào.
Anh thường nghĩ, có lẽ Chử Nhược Ân là món quà ông trời ban tặng cho anh. Sự ôn nhu, lương thiện cùng bao dung của cô không chỉ lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn anh, mà còn cho anh thấy trong con người mình vẫn còn những tia nắng rạng rỡ ấm áp, cho anh hi vọng về một mái nhà.
Vì vậy, khi cô đề nghị phải gây dựng sự nghiệp, muốn xây một khu chung cư rời xa sự ồn ào bên ngoài, anh ngay lập tức đồng ý, bắt tay vào làm việc. Đồng thời anh cũng mua một mảnh đất ở vùng núi phía bắc, tự mình vẽ một bản thiết kế về một ngôi nhà đẹp như trong cổ tích, hoàn toàn bằng vật liệu xanh. Chử Nhược Ân chăm lo trồng cây cối hoa cỏ, nấu ăn, pha cà phê, cung cấp cho những khách du lịch dừng chân nghỉ ngơi trên núi những bữa cơm chất lượng tuyệt vời, thoát khỏi ưu phiền thế tục.
Tạo ra niềm hạnh phúc, vui vẻ, làm cho du khách cảm nhận được sự chân thành từ tấm lòng của họ, đây chính là mục tiêu mà cũng là động lực để họ tiếp tục làm việc.
Bọn họ cùng hẹn ước khi nào khu chung cư đi vào hoạt động ổn định, hai người sẽ kết hôn để bầu bạn bên nhau suốt đời.
“Thơm quá!” Vừa bước vào trong nhà, anh đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Là gà ướp hương thảo nướng, món ăn anh yêu thích nhất.
Biết anh thích nhất món này, trong tủ lạnh cô luôn chuẩn bị sẵn nguyên liệu, hái mấy ngọn hương thảo tự trồng trong vườn làm gia vị, thêm chút rượu đế, tỏi rồi ướp chung với nhau, khi cần đều có thể làm ngay được.
Nửa giờ sau, bốn phía đều tỏa ra mùi chân gà nướng thơm phức, súp bí đỏ, lại thêm một cơn gió nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô cùng anh ngồi đối diện nhau chuẩn bị thưởng thức cơm trưa.
“Toàn những món anh thích nhất!” Anh xếp xong chỗ dao nĩa cùng đồ ăn lên bàn, trên mặt như đón mùa xuân tràn về, tươi cười hớn hở. Anh chậm rãi lấy dao cắt một miếng thịt gà rồi đưa lên miệng,hương vị tuyệt vời ngay lập tức tản quanh đầu lưỡi, hòa cùng dư vị hạnh phúc ngập tràn.
Anh lại nhấm nháp một chút nước chấm pha từ dấm táo, nước chanh cùng nước sốt dầu ô liu, liên tục cảm nhận được hương vị thanh thúy ngon miệng.Sự ngọt ngào thỏa mãn nhanh chóng xuất hiện trong lòng.
Anh nhìn Nhược Ân đang ngồi trước mặt mình, ánh mắt tràn ngập tình yêu, cô thật sự là người bạn tâm giao của anh, luôn luôn biết anh muốn gì, cần gì. Có một người hiền dịu và chu đáo như vậy làm bạn đời, anh không hề cảm thấy cô đơn, lúc nào cũng cảm nhận được hạnh phúc cùng ấm áp vây quanh.
Có cô, anh còn cầu gì thêm nữa?