Kế Cứu Chồng


Bình thường nếu anh làm việc quá mệt mỏi sẽ ngủ rất say, ngủ đến quên trời quên đất luôn. Có khi nào hôm qua mệt quá nên anh không nghe thấy chuông điện thoại không nhỉ?
Cô không ngừng an ủi thuyết phục chính mình, lúc này mới miễn cưỡng tắt điện thoại. Một lát sau, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, bảy giờ, rồi lại tám giờ, gọi liên tục, rốt cục cũng có người nghe máy.
“A lô”.
Một giọng nói vang lên, rõ ràng là bất mãn, nhưng Chử Nhược Ân vẫn vô cùng hưng phấn vì điện thoại đã được thông.
Cô cao giọng vui vẻ hỏi, “Hiên, anh đang ngủ à?”
“Không, tôi là Bành Vũ Thần, em trai Bành Vũ Hiên.”
Giọng nói của hai người quả thật có chút giống nhau, nhưng cẩn thận nghe lại, cô liền nhận ra giọng của Bành Vũ Hiên sẽ trầm hơn, cũng ấm áp hơn một chút.
“Chào anh, tôi là bạn gái của Vũ Hiên, Chử Nhược Ân, nhờ anh chuyển máy cho anh ấy được không?”

“Bạn gái ư?” Giọng nói của Bành Vũ Thần vì tò mò mà gia tăng âm lượng lớn hơn một chút. “À, xin lỗi, hiện tại anh ấy không tiện nghe điện thoại…”
“Tôi có thể hỏi vì sao được không?”
“À,…anh ấy không nghe điện thoại được…..”
“Có chuyện gì sao? Anh ấy đang bận ư?” Chử Nhược Ân lo lắng hỏi han.
“Không, …thật ra là…anh ấy bị tai nạn xe, rất nặng, bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, cứ hôn mê suốt, còn chưa biết thế nào…..”
Trong nháy mắt, não bộ của Chử Nhược Ân như bị sét đánh, sắc mặt tái xanh. Trong tim co rút một trận đau đớn đến không thở nổi, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Anh ….anh nói….Vũ Hiên bị tai nạn sao? Làm sao vậy được, sáng sớm nay tôi còn gặp anh ấy mà…..”
“Cô nói đùa kiểu gì vậy? Sáng nay anh ấy đã nằm trong viện rồi, hôn mê sâu từ nửa đêm.” Bành Vũ Thần không nhẫn nại phản bác.
Cô không tin, cũng không có cách nào chấp nhận chuyện này, cô muốn xác nhận lại. “Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”
“Đêm qua…hình như lúc 9 rưỡi đêm.” Bành Vũ Thần nhíu nhíu mày, cố nhớ lại những gì nghe được từ cha mình.
Tối hôm qua anh gặp tai nạn,vậy thứ mà sáng sớm nay cô nhìn thấy….Chử Nhược Ân cảm thấy choáng váng mặt mày, không dám tin vào những gì đang xảy ra.
Nói như vậy, sáng nay đúng là linh hồn anh quay về bên cô rồi!
Cô không phải ở trong mộng mị gì hết, khả năng ngoại cảm của cô cũng chẳng có sai sót gì hết, đúng là linh hồn anh quay về tìm cô, gặp cô, trách mắng cô, nhưng lại không nói cho cô nghe cái chuyện động trời này. Hay là chính anh cũng không biết linh hồn đã lìa khỏi thân xác mình?
“Nhất định cô nằm mơ rồi.” Bành Vũ Thần khẳng định nói. “Lúc cô nói, anh ấy thật sự đang cấp cứu trong bệnh viện, đây là sự thật, tôi nói dối cô làm gì?”
“Vậy, anh ấy đang nằm ở viện nào vậy?”
“Nói cho cô cũng vô dụng, cô không vào nổi đâu!”

“Tại sao vậy?”
“Cha tôi đã sớm cho người đứng canh trong ngoài bệnh viện rồi, ông ấy muốn ngăn cản báo chí truyền thông hoặc mấy người ăn chực nằm chờ đến quấy rầy anh trai tôi. Cho nên cô có đến cũng không làm gì được đâu…”
“Tôi không phải kẻ ăn chực nằm chờ, tôi là bạn gái anh ấy, tôi xin anh ,giúp tôi đi, tôi muốn nhìn thấy anh ấy!”
Giọng nói ai oán mà đầy thống khổ cùng cần khẩn của Chử Nhược Ân khiến trái tim Bành Vũ Thần mềm nhũn, hắn hơi suy nghĩ một chút, rồi nói cho cô địa chỉ bệnh viện. “Nhưng tôi không hứa trước sẽ giúp cô nhìn thấy anh ấy đâu!”
“Không sao, cám ơn anh!” Nói xong, Chử Nhược Ân nhanh chóng cúp điện thoại. Bây giờ trong đầu cô chỉ có duy nhất chuyện đến bệnh viện gặp anh, ở bên anh, những chuyện khác đều không quan trọng.
Bành Vũ Thần giật mình nhìn điện thoại trên tay, đúng là một cô gái kỳ lạ!
Anh trai hắn đã xảy ra tai nạn, thế mà cô ta lại còn nói sáng nay mới gặp anh ấy xong. Nếu không phải cô ta nằm mơ, thì đúng là người đầu óc không bình thường!
Chử Nhược Ân đến bệnh viện theo địa chỉ Bành Vũ Thần đưa, tìm đến phòng bệnh Vũ Hiên nằm, quả thật được canh gác rất cẩn thận.
Cô đi đến bên cửa, liền bị hai người vệ sĩ trông rất to con lực lưỡng chặn lại, nói rằng ngoại trừ người nhà thì không cho phép bất kỳ ai vào trong. Chử Nhược Ân không nản chí, tiếp tục đứng đợi bên ngoài, cơm trưa cũng không muốn ăn, chỉ hy vọng có cơ hội được vào trong. Mặc dù vậy, đám vệ sĩ vẫn lạnh lùng không thèm nhìn đến cô.
Cho đến buổi chiều, Chử Nhược Ân nhìn thấy một người con trai còn rât trẻ tuổi đi đến bên cửa phòng bệnh. Người thanh niên này khá gầy, tuy không có được thân hình cao lớn vạm vỡ giống Bành Vũ Hiên, nhưng diện mạo anh tuấn nhã nhặn ,cặp kính trên khuôn mặt càng khiến anh ta tỏa ra thứ khí chất của kẻ học giả.
“Cô ta là ai?” Hắn nhìn đám vệ sĩ, cất giọng hỏi.

Đám người kia khẽ nói nhỏ vào tai hắn vài câu, hắn gật đầu rồi đi về phía cô.
“Cô là bạn gái của anh tôi, Chử Nhược Ân phải không?”
“Anh là…?” Chử Nhược Ân nhìn hắn, trên mặt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Tôi là Bành Vũ Thần!”
“Anh là em trai của Hiên sao? Xin anh cho tôi vào gặp anh ấy, xem anh ấy bây giờ thế nào, có ổn không….” Vì quá lo lắng cho tình hình của Bành Vũ Hiên, Chử Nhược Ân nói năng lắp bắp, nước mắt không tự chủ mà chảy dài trên khuôn mặt, khiến người đối diện có cảm giác vô cùng mất tinh thần.
“…..Được rồi, cô đi theo tôi!” Xem cô đợi ở chỗ này từ sáng đến giờ, hắn không đành lòng nên đặc cách đưa cô vào trong. Dù sao hai người họ cũng sớm mỗi người một ngả, hắn xuống tay làm một việc tốt, cho đôi uyên ương gặp nhau một chút đi.
Chử Nhược Ân chật vật đứng dậy, cố gắng kiềm chế từng đợt hoa mắt chóng mặt mà theo Bành Vũ Thần đi vào phòng bệnh. Nhìn thấy Bành Vũ Hiên, trái tim cô đau như cắt thành trăm mảnh.
Một người đàn ông luôn kiêu ngạo, hăng hái như vậy, bây giờ lại nằm yên lặng trên giường bệnh, đầu băng kín mấy tầng vải trắng, đủ loại dây ống y tế cắm trên người, xung quanh la liệt các máy móc thiết bị khác. Anh nằm đó, bất động, vô cùng đau thương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận