Edit: Trang Tự
Biển hiệu làm bằng gỗ quý của khu chung cư được chạm trổ vừa tinh xảo, độc đáo lại mới mẻ, xe của Bành Vũ Thần còn đang chạy ở đằng xa đã trông thấy khu chung cư với quang cảnh đẹp như trong mơ này.
“Khó trách anh trai hắn lại có thể lựa chọn rời xa nơi huyên náo để đến đây ở”. Thậm chí ngày cả khi xuống xe, hắn vẫn không thôi bị cảnh vật như mộng ảo phía trước hấp dẫn.
Hắn đi vào sân trước của khu nhà liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn thướt tha đang ngồi xổm bên trong hoa viên. Chử Nhược Ân đầu đội một chiếc mũ rộng vành, vẻ mặt chuyên chú, ánh mặt trời cùng mấy tản mây lờ lững trên cao như làm nền cho người phụ nữ này, thật giống như một bức họa xinh đẹp,chân thật hiện ra trước mắt hắn.
Cho dù anh trai hắn không ở bên cạnh, cô vẫn tận tâm chăm lo công việc, đối với tình yêu lại càng thập phần cố chấp, khiến cho hắn đối với anh trai mình vừa đố kỵ lại vừa ao ước.
Nếu hắn cũng có thể có được một người con gái giống như cô, ôn nhu, thông minh, lương thiện lại hiểu lòng người…. Như vậy tốt biết bao!
“Giấc mơ Nhược Hiên” đổi lại thành “Nhược Thần” nghe cũng không tệ nhỉ?
Ôi, hắn thật sự yêu thích cô mất rồi!
Bành Vũ Thần biết chính mình đã yêu mến sự đáng yêu, kiên cường của Chử Nhược Ân, hắn thật hi vọng chính mình mới là chủ nhân của khu chung cư này.
Sau khi đã nhặt xong cỏ dại cho đám cây cối trong vườn, lại đem những cành hương thảo vừa tỉa được cho vào giỏ, Chử Nhược Ân đang định đứng lên quay vào nhà, đột nhiên có một cánh tay đưa ra đằng trước cầm lấy cái giỏ trúc trên tay cô.
“Ôi….Anh…..Sao anh lại đến đây?” Chử Nhược Ân vừa ngẩng đầu nhìn thấy Bành Vũ Thần, có chút ngạc nhiên.
“Tôi đến xem chung cư mà anh trai thiết kế trông như thế nào. Thuận tiện đón em đi bệnh viện thăm anh ấy.” Bành Vũ Thần cười vui vẻ, muốn gỡ bỏ những phòng bị của cô.
“Anh bận rộn như vậy, còn tự mình đến đây đón em, thật ngại quá!”
“Có gì đâu! Hôm nay cũng là cuối tuần mà, tôi nghỉ ngơi ở nhà cũng không có việc gì làm, liền nghĩ ra muốn đến đây.” Bành Vũ Thần đem mọi chuyện kể thật hợp lý hợp tình.
“Cám ơn anh.” Chử Nhược Ân cười cười đáp lời. Có lẽ Vũ Hiên vẫn có thành kiến với em trai mình, nên lúc nào cũng phòng bị như vậy. Vũ Thần thoạt nhìn cũng không giống người xấu, tính tình cũng thật thân thiện. “Cái giỏ này để em cầm là được rồi.”
“Không sao, cứ để tôi cầm giúp cho. Anh trai không có ở đây, cứ coi như người em này là anh ấy đi.” Bành Vũ Thần một lời hai ý sâu xa nói.
“Cám ơn!” Chử Nhược Ân gật đầu cười, không suy nghĩ nhiều.
“Mấy nhánh cỏ này thơm quá,em tỉa nhiều như vậy để làm gì?” Bành Vũ Thần không nhịn được tò mò, nhặt lấy một nhánh cỏ đưa lên mũi ngửi, lại tiện thể hỏi Chử Nhược Ân.
“Hoa thì có thể cắm trong nhà ăn hoặc phòng khách, còn mấy nhánh hương thảo anh đang cầm có thể ướp trà, làm hương liệu cũng rất tốt.”
“Vậy mấy nhánh cây ở trong phòng bệnh của anh Vũ Hiên cũng là hương thảo sao?” Hắn nhặt lấy một nhánh cây có vẻ giống như vậy đưa đến trước mặt cô hỏi.
“Đúng rồi, là hương thảo. Em tính hôm nay đi thăm anh ấy tiện thể mang một ít đi thay. Anh ấy rất thích mùi hương này, cũn thích nhất là món chân gà nướng do em làm….” Mỗi khi nhắc đến người yêu, cô sẽ không kiềm chế được mà thao thao bất tuyệt, trong ánh mắt chỉ có nhớ nhung cùng tình yêu tha thiết.
“Vậy…Anh có thể ăn thử được không?” Bành Vũ Thần nói. Nếu là món do đích thân Nhược Ân làm, có lẽ hắn cũng sẽ rất thích đi.
“Tất nhiên là được rồi. Chắc ngoài trời rất nóng nhỉ? Để em pha trước cho anh một tách trà lạnh cho anh uống giải nhiệt đã nhé, anh ngồi xuống ghế đợi em một chút!” Cô không từ chối, lại đơn thuần coi em trai của Bành Vũ Hiên như người một nhà mà đối đãi.
“Được!”
Bành Vũ Thần nhìn Chử Nhược Ân thật lâu thật lâu, rốt cuộc cũng hiểu được anh trai hắn vì sao lại yêu cô, tình nguyện lên núi sống cùng cô như người một nhà. Bởi vì cô mang đến cho người khác một cảm giác được chăm sóc, được đắm chìm trong hạnh phúc.
Hắn ăn xong chân gà, lại yêu thích luôn món ăn này. Trên bàn cắm một lọ hoa mới, cánh hoa còn vương lại vài giọt sương trông càng diễm lệ, lại thêm mùi hoa cỏ thoang thoảng theo cơn gió từ ngoài cửa sổ bay vào, khiến trong lòng hắn nảy sinh một loại ham muốn mãnh liệt, ngày càng căng tức.
Ở chỗ ngồi này có thể nhìn thấy quang cảnh tươi mát bên ngoài sân, có chủ nhà dịu dàng xinh đẹp, cùng cô thân thiết cười đùa nói chuyện, nhìn cô tỉ mỉ chế biến thức ăn…. Tất cả những thứ này hắn đều muốn có, hắn muốn đem cô trở thành người phụ nữ của mình.
Nhưng, liệu cô có thích hắn không?
Không, tình yêu của cô đối với anh trai hắn rất cố chấp, thâm căn cố đế, tự nhiên không thể nói thay đổi là thay đổi được.
Vạy hắn phải làm thế nào, mới có thể thay đổi tâm ý của cô đây?
Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Nhược Ân đang bận rộn sau quầy bar, trong đầu hắn nhanh nhanh tính toán vào chuyện.
- san truyen - đọc truyện online
“Hiên, hôm nay có rất nhiều khách đến, bọn họ đều khen thiết kế nhà mình rất đẹp, Hoa viên cũng trồng rất nhiều cây cỏ thơm lắm, bây giờ bọn chúng lớn cả rồi, trông vô cùng tươi mát và đẹp mắt. Sáng nào hoa cũng nở rộ, chim chóc, bướm, cả ong mật cũng đến tham quan đấy. Bây giờ khách qua đường dừng chân ở chung cư chúng mình còn đánh giá, Giấc mộng Nhược Hiên đã có thể được công nhận là một tiểu chung cư chất lượng cao đấy. Tối qua lão bà còn đến cám ơn…..Anh nói xem, em làm rất tốt phải không?”
“Còn nữa, để mọi người thêm yêu thích chung cư của chúng mình, em còn mời một thợ làm đồ gốm, muốn nặn một thứ gì đó làm quà kỉ niệm mọi người. Anh xem, em nặn cái gì nào?” Cô dùng đất sét nặn một tượng người nho nhỏ, một cái là anh , một cái là cô, thật muốn cho anh trông thấy.
Đã nhiều ngày trôi qua rồi, không thấy linh hồn anh xuất hiện nói chuyện với cô, người cũng không tỉnh lại, không biết rốt cuộc linh hồn anh có thể thuận lợi nhập vào thân thể không? Càng lo lắng không biết có chuyện gì bất ngờ phát sinh giữa chừng hay không.
Vừa lo lắng vừa nhung nhớ, như từng cơn thủy triều trào lên trong lòng cô.
“Vũ Hiên, anh mau mở to mắt ra nhìn xem, em thật sự rất hi vọng anh có thể theo em cùng về nhà của chúng mình. Chúng ta đừng mãi ở viện nữa có được không? Cuộc sống này ngắn lắm, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, anh mau mở mắt ra đi!!!”
Nói đến đây, cổ họng Chử Nhược Ân như bị thứ gì chặn lại, thanh âm bỗng trở nên nghẹn ngào.
“Anh đã nói, nam nữ đeo nhẫn cho nhau ở ngón tay áp út bàn tay trái, là bởi vì ở đó có mạch máu nối thẳng đến tim, thích hợp nhất để thề non hẹn biển…. Cho nên, ngày hôm qua, em cũng đi mua một chiếc nhẫn nam, rất giống chiếc anh đeo cho em.” Nói rồi cô đem hai tượng đất sét nhỏ đặt xuống giường bệnh, lôi từ trong túi ra một chiếc nhẫn, cẩn thận nâng tay trái của anh lên, từ từ đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay áp út của anh. “Em cũng muốn đính ước với anh, đây là chuyện em rất rất muốn làm. Em muốn làm vợ anh, anh mau tỉnh lại đi, đừng ngủ mãi như thế…”
Bành Vũ Thần đứng ở một bên nghe những lời này của cô, khuôn mặt lạnh lùng tựa bên cửa sổ, mặt không đổi sắc nhìn ra cảnh phố phường bên ngoài.
Thâm tình của cô, đến bao giờ mới có thể chấm dứt?
Cô thật sự là ngốc đến không thể chịu được! Tình yêu kiên định, cố chấp của cô đúng là đã đặt sai chỗ rồi, nếu đặt ở bên hắn thì tốt hơn bao nhiêu!
Hắn rất muốn khuyên cô đừng uổng phí sức lực, dù sao anh trai hắn cũng là một người đang chờ chết, không thể nào đáp lại cô được.
“Hôm nay ở đây cũng lâu rồi,trước khi mặt trời lặn tôi muốn đưa em về, đi thôi.”
Hắn khuyên cô, sau lưng lại truyền đến giọng nói vui mừng của cô.
“Đợi đã! Anh ấy đang cử động…”
Làm sao có thể? Bành Vũ Thần kinh ngạc quay người lại, trong chớp mắt vô cùng kinh ngạc, hai mắt trừng lớn.