Kế Cứu Chồng

Làm sao có thể? Bành Vũ Thần quay người lại, nhất thời vô cùng sửng sốt, hai mắt trừng lớn. Hắn thấy anh trai mình đang khẽ cử động ngón tay, sau đó chậm rãi mở hai mắt.
Kỳ tích xuất hiện!
“Hiên, anh nhìn thấy em, đúng không?” Chử Nhược Ân cùng Bành Vũ Hiên bốn mắt nhìn nhau, anh không nói gì, nhưng con ngươi đen sẫm đã thể hiện rõ ràng tình yêu cùng ham muốn sống mãnh liệt của anh.
Anh khiến cho cô đợi chờ đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng chịu tỉnh lại.
Cô kích động cầm lấy tay anh, sự ấm áp và hi vọng cứ dâng đầy trong tim. Cô quay đầu gọi, “Vũ Thần, anh mau gọi bác sĩ tới đây.”
Bành Vũ Thần ngây ngẩn cả người. Anh trai hắn lại có thể tỉnh lại sao?
Làm sao có thể được? Làm sao hắn lại tỉnh lại được???
“Nhanh đi gọi bác sĩ đi, nhanh lên!” Chử Nhược Ân sốt ruột thúc giục.
“…..Được.” Bành Vũ Thần lúc này mới cử động, chậm chạp bước ra khỏi phòng, trong lòng nhất thời chùng xuống.

Vũ Hiên thật sự có phản ứng, đây không phải là chuyện gì tốt đẹp!
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ cùng y tá lần lượt tiến vào phòng bệnh, kiểm tra tình trạng của Bành Vũ Hiên.
“Bệnh nhân có chỉ số GCS* rõ ràng tăng lên, nhịp tim cũng đã đập bình thường, đối với đau đớn trên người đã có phản ứng, như vậy rất tốt. Về phần cậu ấy có phản ứng đối với sự vật sự việc quanh mình hay không còn cần phải theo dõi thêm, nhưng người nhà nên tiếp tục cổ vũ bệnh nhân, khích lệ cậu ấy. Cậu ấy còn trẻ, vẫn còn cơ hội để chuyển biến tốt đẹp.” Bác sĩ nói.
GCS: Thang điểm hôn mê. Y học dựa vào đáp ứng bằng mắt, lời nói và vận động của bệnh nhân để đánh giá. Tổng điểm GCS thấp nhất là 3 (hôn mêchết), và cao nhất là 15 (người hoàn toàn tỉnh và đang thức).
“Cám ơn bác sĩ!” Chử Nhược Ân trong lòng vô cùng sung sướng, tin này đối với cô quả thật là một động lực vô cùng mạnh mẽ. Cô vui vẻ nói nhỏ bên tai người đang nằm trên giường bệnh.” Em biết anh nhất định cố gắng hết sức mà. Hiên, anh thật sự rất tuyệt!”
Bành Vũ Hiên nhìn cô, không thể cử động nhưng đôi mắt mở khẽ biểu lộ ý cười nhàn nhạt.
Anh thật sự làm được!
Lúc lang thang trong cõi âm ty, anh không xác định được mình đang làm gì, càng không biết nên làm như thế nào mới có thể quay trở lại với thể xác của mình. Hàng ngày anh vẫn nghe thấy giọng nói của cô nhưng lại không thể đáp lại. Tình yêu cố chấp của cô tựa như ánh mặt trời ấm áp, quây quần xung quanh anh, an ủi anh, khiến anh không lúc nào thôi suy nghĩ muốn đáp lại lời cô, càng muốn ôm cô. Đến lúc cảm nhận được tia lạnh từ chiếc nhẫn được đeo vào trong ngón tay, rốt cuộc anh đã từ trong bóng đêm vô chừng mà tìm lại được hi vọng của sinh mệnh.
Bịch…bịch….Bịch, tiếng tim đập chân thật như chưa bao giờ được đập, ngay cả những đau đớn trên đầu cũng đã bắt đầu xuất hiện, anh biết linh hồn của mình đã trở lại thể xác thành công rồi. Sự cố gắng không ngừng của cô, sự dốc lòng chăm sóc cổ vũ của cô, giúp anh vượt qua những khốn đốn cực hạn của sinh mệnh mà tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mà đẫm nước mắt của cô, thân thể cứng ngắc lạnh lẽo của anh liền giống như hoa cỏ tìm được sức sống của mùa xuân, đang từ từ hồi sinh.
Cô ấy nói đúng, bọn họ không có nhiều thời gian mà hoang phí.
Vì vậy, sau khi mở to mắt một lúc lâu, ánh mắt anh vẫn chưa từng dời khỏi cô, mặc dù nói không ra lời nhưng vẫn cố mấp máy từng chữ: “Nhược, Ân, Anh, yêu, em.”
Đối với Chử Nhược Ân, đây là một niềm vui vô cùng, vô cùng đáng quý.
Câu nói đầu tiên từ khi Vũ Hiên khi tỉnh dậy, đúng là phấn chấn lòng người như thế, khiến cho cả thể xác và tinh thần cô rung động mãi không thôi.
Chử Nhược Ân khóe mắt đã không ngăn được những giọt nước hạnh phúc chảy xuống, vui sướng ôm chặt lấy anh. “Em cũng yêu anh, Hiên….”
Cảm ơn ông Trời, rốt cuộc cô đã đợi được anh tỉnh lại rồi!

Cô thật sự đợi đã rất lâu rất lâu, có anh, cuộc đời của cô mới có thể trọn vẹn.
Nhưng những lời của cô lại khiến cho Bành Vũ Thần đứng ngoài cửa toàn thân cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.
Tình huống này thật ngoài dự kiến của hắn, anh trai vừa tỉnh dậy khiến cho toàn bộ mộng đẹp của hắn sẽ tan vỡ…
Hắn phải làm gì đây???
“Con nói cái gì?” Ở đại sảnh Bành gia, Giản Quế Hương nghe được lời đứa con xong lập tức giận tái mặt, bà ta không thể tin vào tai mình. “Cha con thế nào lại có thể đồng ý cho con bé đó vào phòng bệnh thăm nó…”
Bành Vũ Thần ảo não gật đầu.
Lẽ ra hắn nên nói chuyện này với mẹ mình sớm hơn, nhưng hắn không ngờ mình lại thích Chử Nhược Ân, mới xem nhẹ ý chí ham sống của anh trai, lại còn tiếp tay cho cô đến thăm anh trai để bày tỏ lòng mình. Quả thật hắn đã rất sơ ý!
Mọi chuyện biến hóa quá nhanh khiến hắn trở tay không kịp.
“Ông ta điên rồi sao? Ông ta không phải ghét nhất con bé đó, sao lại có thể đồng ý chứ? Đứa con bảo bối của ông ta bị đập vào đầu không nói, ngay cả ông ta cũng bị đập đầu mà sinh ra chuyện hay sao? Chuyện điên khùng này xảy ra lúc nào?” Giản Quế Hương giọng nói sắc sảo, hỏi dồn liên tiếp.
“Cuối tuần vừa rồi.”
“Vậy sao bây giờ mới nói ẹ biết? Mẹ nhớ rõ, không phải bác sĩ nói Vũ Hiên hôn mê rất sâu sao? Tình hình không khả quan sao?”

“Con vốn cũng tưởng như vậy, làm sao lại biết được anh ta thật sự có động tĩnh, bây giờ đã có thể mở to mắt nói chuyện rồi!”
“Trời ơi! Làm sao có thể được!” Giản Quế Hương lần thứ hai cảm thán bất an.
Gần một tháng, bác sĩ nói Bành Vũ Hiên lâm vào hôn mê sâu, tình huống không lạc quan cho lắm, đề nghị gia đình chuẩn bị tâm lý. Bành Hỷ Trạch vì vậy mà tiều tụy đi trông thấy, Giản Hương Trong lòng mừng thầm, hy vọng Bành Vũ Hiên nhanh nhanh đi gặp Diêm Vương. Sau đó, con trai bà Vũ Thần có thể yên tâm ngồi mát ăn bát vàng, thuận lợi trở thành người nối nghiệp, có trong tay tất cả gia sản của Bành gia.
Nhưng Bành Vũ Hiên thật không thức thời, nằm ở viện kéo dài chút hơi tàn, chuyện này không sợ một phần mà chắc chắc sợ, nếu nó có thể thật sự vượt qua cửa ải sinh tử này, những toan tính của mẹ con bà không phải trở thành công cốc sao?
“Không được, chỉ cần Vũ Hiên còn hô hấp một ngày, tài sản Bành gia sẽ bị hắn chiếm đoạt. Hơn nữa vị tí nối nghiệp sẽ khó mà giữ được. Phải làm cho nó không bao giờ tỉnh lại được nữa!” Trong lòng bà ta đã có tính toán.
“Mẹ, mẹ có kế hoạch gì sao?” Bành Vũ Thần vốn cũng không định tích cực hành động, nhưng bây giờ chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Chử Nhược Ân vui mừng hạnh phúc bên cạnh anh trai, những ham muốn đã bị hắn kiềm chế giờ lại rục rịch chui ra.
“Mẹ phải đến bệnh viện một chuyến!” Giản Quế Hương cũng không cho phép mọi chuyện có gì biến hóa. Chỉ cần là chuyện bất lợi ẹ con bà ta, nhất định phải ngăn chặn đến cùng.
“Đúng rồi, mẹ. Gần đây con nhìn trúng một miếng đất rất đẹp ở gần bờ biển, định dùng tiền của công ty đặt cọc. Sau đó vay ngân hàng để mua lại miếng đất đó.” Bành Vũ Thần đột nhiên nghĩ đến kế hoạch đang tính toán gần đây của mình, nhịn không được bèn tham khảo ý kiến của mẹ mình.
Hắn vẫn muốn làm nên một kỳ tích để cha hắn nhìn hắn với ánh mắt khác xưa. Bây giờ hắn đã tìm được cơ hội để thể hiện rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận